Thiên Hương lâu.
Đây là tửu lâu tốt nhất trong trấn nhỏ này.
Chu Thất Thất an vị ở lầu hai, dựa vào ban công, trên bàn là một vò trạng nguyên hồng, mấy món điểm tâm.
Rượu còn chưa mở ra, đồ ăn cũng chưa động.
Nàng lăng lăng nhìn chằm chằm người đến người đi trên đường lớn, cau mày, mặt mang vẻ buồn rầu, tuy là cải nam trang, thần sắc như vậy lại cực giống nữ nhân gia. Thấy Hùng Miêu Nhi đầu đầy đổ mồ hôi đi về phía nàng, liền khẩn cấp đứng dậy.
” Đại ca, nghe được gì chăng?”
Hùng Miêu Nhi cầm lên vò rượu, ngửa đầu uống một hơi.
Chu Thất Thất nóng nảy, dậm chân nói:” Đại ca, ngươi nói chuyện đi a.”
Hùng Miêu Nhi hoãn lại, nói:” Bọn họ quả thật là đi hướng này.”
Chu Thất Thất vui vẻ nói:” Thật sao? Còn bình an?”
Hùng Miêu Nhi nói:” Bất quá, đột nhiên không có bóng dáng.”
Chu Thất Thất sửng sốt:” A? Đại ca, lời này ý gì?”
Hùng Miêu Nhi ở bên cạnh bàn ngồi xuống nói:” Theo lý thuyết lấy diện mạo hai người Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa, trên đường dù có trăm người, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hai người bọn họ, chính là bọn họ lại ở vùng này mất tích.”
Chu Thất Thất vội la lên:” Chớ không phải là bị quan phủ bắt chứ?”
Hùng Miêu Nhi liên tục xua tay:” Không có, chỉ bằng đám quân triều đình võ công tam chân miêu, muốn bắt Thẩm Lãng còn sớm trăm năm.”
Chu Thất Thất gật đầu đáp:” Vậy bọn họ là……”
Hùng Miêu Nhi vỗ cái bàn nói:” Vương Liên Hoa quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/100972/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.