Lôi Cương liền ôm quyền nói:” Tại hạ Lôi Cương, các hạ ban đêm xông vào hoàng cung, không biết là bằng hữu nơi nào?”
Nhân sinh hà xử bất tương phùng (1),bất quá lần gặp lại này cũng thật là khó xử, Thẩm Lãng trong lòng kêu khổ không ngừng.
(1) Trong đời, thiếu gì chốn có thể gặp nhau. Có thể sẽ còn còn gặp lại nhau, vậy hãy giữ cho quan hệ được tốt đẹp, thân thiện.
Thấy hắn không lên tiếng, hai chân Lôi Cương dùng sức một bước, thân mình giống như tên rời khỏi cung.
Thẩm Lãng không dám chậm trễ, rồi lại không muốn lấy kiếm làm thương cố hữu, chỉ phải tay không đỡ chưởng. Hai chưởng chạm nhau, chưởng lực của Lôi Cương mặc dù nhân cao mã đại kinh người, nội lực cũng không bằng Thẩm Lãng, lập tức đã bị đánh bay ra ngoài, liên tiếp đánh ngã rất nhiều thủ vệ.
Không xong! Thẩm Lãng thầm kêu, mới vừa rồi chính mình không kịp phòng bị, toàn lực chống đỡ, chỉ sợ hiện tại hắn bị thương không nhẹ.
Lôi Cương bỏ ra thị vệ giúp đỡ hắn, áp chế huyết khí quay cuồng, lớn tiếng kêu lên:” Cung tiễn thủ, chuẩn bị!”
Thẩm Lãng cả kinh.
Cả kinh không phải mấy trăm trăm người hướng mình bắn cung, mà là Lôi Cương.
Con người kia sắt đá thà rằng chết trận cũng không nguyện mượn tay người khác, cư nhiên bằng một chưởng liền lui. Nếu đổi lại trước kia, biết rõ là chịu chết, hắn cũng sẽ không chút do dự xông lên, vinh hoa phú quý thật có thể tiêu đi hùng tâm tráng chí của một người sao?
Cung tiến thủ đã vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/100968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.