Trường An, hoàng cung, chính đại quang minh.
Tám chữ.
Hơn mười mạng người.
Thẩm Lãng ngây ngốc đứng ở vách đá.
Từ sinh đến tử, chỉ có một bước.
Chân hắn bước một nửa ra ngoài nhai, nếu có người ở sau lưng đẩy nhẹ hắn một cái thôi, hắn sẽ tan xương nát thịt.
Gió đang thổi.
Hắn đứng yên lặng thật lâu, thẳng đến khi hắc ám nuốt hết chút ánh sáng cuối cùng nơi chân trời, Vương Liên Hoa rốt cục hỏi hắn:” Ngươi tính làm sao bây giờ?”
Là lựa chọn tiếp tục truy tìm hung thủ, mau chóng rửa sạch oan khuất? Hay là truy tra bí mật sau lưng loạt chuyện này?
Khi hỏi ra câu này, kỳ thật Vương Liên Hoa đã đoán được đáp án.
Cái trước, đơn giản.
Cái sau, gian nguy.
Hắn lẳng lặng nhìn Thẩm Lãng, nhìn cái bóng của hắn chiếu vào trên mặt đất, nhìn bóng dáng hắn dưới ánh trăng lược hiển thê lương.
” Đi Trường An.” Thẩm Lãng từ vách đá lui về, một bên ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt vận khí, một bên vừa nói.
Vương Liên Hoa đi lên hỏi:” Thương thế của ngươi như thế nào rồi?”
Thẩm Lãng nói:” Đừng lo, chỉ trúng có một chưởng, khí huyết có chút rối loạn mà thôi.”
Vương Liên Hoa nói:” Có nhìn ra hắn là người phái nào không?”
Thẩm Lãng lắc đầu nói:” Nội lực mạnh mẽ, nhưng không giống võ học Trung Nguyên.”
Vừa mới dứt lời, chợt thấy một cỗ xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi hoạt tiến y nội, đứng ở bụng.
” Ngươi làm cái gì!” Thẩm Lãng túm lấy tay y, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, giương mắt lại đối mặt với gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/100967/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.