Chương trước
Chương sau
Khương công tử tên là Khương Chiêu, nghe Lâm Nha nói thế không quá vui vẻ, khoanh tay liếc mắt nhìn y: “Nhà? Ta nhớ ngươi từng nói, Lâm Nha ngươi không cha không mẹ, không có chỗ ở cố định, bốn bể là nhà. Ta tốn không ít sức lực tìm người dùng quan hệ, bây giờ ngươi nói ngươi có nhà không muốn đi, đùa giỡn ta à?”

Lâm Nha: “Ta đùa giỡn ngươi làm gì?” Y ù ù cạc cạc: “Nếu ta đùa giỡn ngươi còn có thể ở trước mặt ngươi nói như thế này sao?”

Khương Chiêu: “Ai biết ngươi muốn làm cái gì?”

“Nói nhảm nhiều quá.” Lâm Nha xua tay: “Ta cũng không phải người ăn no rửng mỡ dựng chuyện trêu chọc ngươi, làm thế có cảm giác thành tựu gì chứ. Ngươi tìm ai giúp đỡ? Đám hiệp khách trong Bát Bách Tự ngoài thành phải không? Đám người kia ỷ mình giỏi võ, cho rằng bản thân nói nghĩa khí, thật ra là một đám ô hợp. Chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng.”

Bát Bách Tự ngoài thành không phải là tám trăm cái chùa, vốn trước kia có xây rất nhiều chùa, sau này bỏ hoang trở thành nơi chiếm cứ của bọn hiệp khách. Mảnh đất kia cũng được gọi là Bát Bách Tự, cách gọi khác của bọn hiệp khách Kiến An.

Khương Chiêu không vui: “Bọn họ là người giúp ngươi, ta nhờ những người khác giúp đỡ, không ai tình nguyện đắc tội Thẩm thái phó.”

Lâm Nha cười nhạo hai tiếng: “Người khác thì ta không biết, nhưng hiệp khách Bát Bách Tự có đức hạnh gì thì không ai hiểu hơn ta. Tuy rằng ngươi sinh ra ở Kiến An, nhưng thân phận của ngươi đã được định trước là hiệp khách chân chính sẽ không tiếp xúc với ngươi. Chỉ khi ngươi biến thành lưu manh coi tiền như rác — cũng chỉ có hiệp khách Bát Bách Tự mới có thể tiếp xúc với ngươi.”

Khương Chiêu không phục.

Lâm Nha lười giải thích rõ với hắn sự khác nhau giữa lưu manh và hiệp khách. Y và Khương Chiêu bất đồng thân phận, cô nhi không cha không mẹ, ngao du bốn bể đương nhiên dễ đánh vào những tầng lớp này. Hiệp khách chân chính độc lai độc vãng, khi có chuyện khẩn cấp, hô tắc bách ứng*. Trái lại hiệp khách Bát Bách Tự cả ngày tụ tập đi khi nam phách nữ*, Khương Chiêu không biết mấy chuyện này cũng bình thường. Thân phận của hắn chính là thứ hiệp khách kiêng kỵ cùng chướng mắt, đa phần bọn họ không muốn làm bạn với vương hầu.

(Hô tắc bách ứng: đại khái là sẽ được nhiều sự giúp đỡ)

(Khi nam phách nữ: bắt nạt nam nhân, chiếm đoạt thiếu nữ hoặc thiếu phụ)

Lâm Nha: “Cho bọn họ bao nhiêu tài vật?”

Khương Chiêu ậm ờ không dám nói, hồi lâu mới lên tiếng: “Không quá nhiều. Bọn họ phải mạo hiểm đưa ngươi đi, còn cần phải đả thông các trạm gác, ta cũng không tiện làm khó dễ bọn họ.”

Lúc này Lâm Nha không châm chọc Khương Chiêu, đối phương biết rõ Thẩm Vu Uyên quyền cao chức trọng nhưng vẫn tình nguyện giúp y. Chỉ riêng phần ân tình này, Lâm Nha đã muốn tạ ơn hắn.

Nghe vậy, Khương Chiêu xua tay: “Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ. Ta phái người thăm dò, biết được ngươi làm việc trong chuồng ngựa ở ngoại viện Thẩm phủ, có thể là đắc tội tiểu chủ sự. Thẩm thái phó nhật lí vạn ky*, e rằng ngay cả mặt còn chưa thấy qua, giúp ngươi cũng không phải là đắc tội Thẩm thái phó. Chút chuyện nhỏ thôi. Nếu như ngươi thật sự đắc tội Thẩm thái phó, xin lỗi, ta chỉ có thể đưa cơm tù cho ngươi, không làm nhiều hơn được.”

(Nhật lí vạn ky: cực kỳ chăm chỉ làm việc, đôi khi ám chỉ hoàng đế luôn phải giải quyết sự vụ rối ren)

Sắc mặt Lâm Nha cổ quái, môi run run hai cái, cuối cùng vẫn không nói chuyện. Mà thôi, để Khương Chiêu hiểu lầm tiếp đi. “Đi, ta với ngươi đi xem. Ta sẽ lấy tài vật về cho ngươi, nhất định là bọn họ dùng công phu sư tử ngoạm lừa gạt ngươi.”

Khương Chiêu nửa tin nửa ngờ theo Lâm Nha đến cảng như đã hẹn trước, ở nơi đó nhìn thấy thương thuyền. Vốn hắn tốn một khoản lớn tìm cho Lâm Nha một khoang thuyền tốt, ai ngờ lại là một cái kho ẩm thấp. Khương Chiêu đen mặt, trong đám người tìm thấy hiệp khách giao dịch cùng hắn, túm gã ta lại định chất vấn. Hiệp khách trả đũa, quay lại cắn ngược, còn ỷ nhiều người bao vây hai người.

Khương Chiêu lùi bước: “Bỏ đi, ta không so đo với các ngươi. Lâm Nha, chúng ta rời thuyền đi.”

“Rời thuyền? Xin lỗi, các ngươi không được đi.”

Khương Chiêu: “Cái gì?!” Lúc này hắn mới phát hiện thương thuyền đã giương buồm xuất phát, mà người xung quanh đều bao vây hai người, sắc mặt bất thiện. Rõ ràng hắn đã vào bẫy, bây giờ hối hận không thôi. Hắn cho rằng mình là mục tiêu của đám người kia, dù sao nếu so sánh hắn và Lâm Nha thì thân phận hiển hách của hắn có giá trị hơn.

“Các ngươi muốn bắt thì bắt một mình ta, để bằng hữu ta đi đi.”

“Hừ! Khương thiếu gia thật trượng nghĩa, nhưng người chúng ta muốn bắt lại là vị bằng hữu này.”

Khương Chiêu: “?” Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Nha với vẻ khiếp sợ, Lâm Nha nhún vai: “Ta đắc tội với rất nhiều người, nhưng chưa đến mức đắc tội phải chết. Phí công phí sức dẫn ta vào bẫy, khẳng định không phải vì thù hận… Mà là giá trị lợi dụng.” Y cũng không ngu, trước kia y từng đắc tội không ít người, nếu là trả thù, cùng lắm chỉ là gặp mặt đánh một trận hoặc cố ý làm khó dễ mà thôi.

Bày binh bố trận như vậy, quanh co vòng vèo, có lẽ mục tiêu là Thẩm Vu Uyên. Y nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng cũng chỉ có thân phận của y mới kéo thù hận. Lâm Nha nhún vai không phản kháng, bị bọn họ kéo vào khoang thuyền rồi nhốt lại.

Khương Chiêu cũng bị lôi vào, áy náy xin lỗi Lâm Nha. Đều tại hắn suy nghĩ không chu toàn, tin nhầm kẻ xấu, không giúp được Lâm Nha trái lại còn hại y. Lâm Nha tỏ vẻ kỳ quái: “Nếu nói thì phải là ta liên lụy ngươi mới đúng, ngươi xin lỗi ta làm gì?”

Khương Chiêu sửng sốt: “Hình như là vậy —— ngươi đắc tội ai? Tốn công bắt ngươi, còn cố ý dùng thương thuyền ra Trường Giang, nhưng phải đi qua trạm gác và quan phủ kiểm tra, bọn họ không sợ gặp xui xẻo sao?”

Lâm Nha lắc đầu: “Mục tiêu không phải ta, là Thẩm Vu Uyên.”

“Thẩm thái phó?” Khương Chiêu hoảng hốt, suy nghĩ kỹ thì cũng đúng, hai người bọn họ chỉ là tép riu, chỉ có Thẩm thái phó mới là cá lớn. Phí sức như vậy cũng chỉ muốn dẫn dụ Thẩm thái phó mắc câu, nhưng —— “Thẩm thái phó sẽ tới cứu chúng ta?” Khương Chiêu thở dài, tiện thể lên tinh thần: “Lâm huynh đừng sợ, cha ta và Thẩm thái phó là đồng môn, chắc, chắc sẽ nể mặt cha ta tới cứu ta. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ được cứu.”

Sắc mặt Lâm Nha cổ quái, điểm chú ý sai lệch: “Cha ngươi và Thẩm thái phó là đồng môn?”

“Đúng vậy.” Nói tới chuyện này, Khương Chiêu có chút tự hào: “Cha ta là tân khoa bảng nhãn Nguyên Thú Thất Niên*. Năm ấy Thẩm thái phó là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất, danh chấn kinh đô.” Tuy rằng sau này cha hắn chỉ là một thị lang nho nhỏ, mà Thẩm thái phó đã tập hầu tước, xưng tướng quân, tháo giáp về triều đình làm thái phó. Ngoại trừ việc từng là đồng môn thì hai người không còn quan hệ gì, nói Thẩm thái phó nể mặt mũi cha hắn đến cứu hắn, Khương Chiêu hơi chột dạ. Cũng may mẫu thân hắn là huyện chủ, ít nhiều gì cũng có tiếng nói.

(Nguyên Thú Thất Niên: niên hiệu của Hán Vũ đế (122 TCN – 117 TCN))

Nghĩ như vậy, Khương Chiêu ưỡn thẳng lưng, có chút tự tin.

Lâm Nha bẻ ngón tay tính tuổi, Khương Chiêu lớn hơn y một hai tuổi, Thẩm Vu Uyên và cha của Khương Chiêu là đồng môn… Nguyên Thú Thất Niên cách nay đã hai mươi lăm năm, cũng không thể nào còn bé đã tham gia ân khoa nhỉ? Tính ra, Thẩm Vu Uyên phải cỡ bốn mươi tuổi.

Không giống, hoàn toàn không giống.

Lâm Nha lắc đầu, không dám tin. Thẩm Vu Uyên ngoại trừ tóc hoa râm, khuôn mặt tuấn mỹ như thanh niên, thân thể khỏe mạnh cường tráng không thua gì người trẻ tuổi, sao có thể là lão nhân? Y vẫn cho rằng vì Thẩm Vu Uyên luyện công nên mới có tóc hoa râm, không bao giờ hoài nghi tuổi tác của hắn, dù sao Thẩm Trường Ninh cũng chỉ hơn hắn hai ba tuổi. Hai huynh muội bọn họ không thể nào chênh lệch tuổi tác quá lớn.

Y cẩn thận chứng thực: “Khương huynh, Khương đại nhân và Thẩm Vu… Thẩm thái phó là cùng lứa?”

“Dĩ nhiên không phải, cha ta lớn hơn Thẩm thái phó ——” Khương Chiêu lập tức phủ nhận.

Lâm Nha thở phào.

“Ba tuổi.”

Lâm Nha: “…..”



Thẩm Trường Ninh rướn cổ nhìn xung quanh mà không thấy Lâm Nha, chơi với tiểu chất nhi đã lâu, nôn nóng hỏi Thẩm Vu Uyên: “Huynh trưởng, tiểu tẩu tử đâu?”

Thẩm Vu Uyên ngước mắt nhìn tiết hội náo nhiệt trong rừng đào, nhã nhạc thanh ca uyển chuyển, mà hắn lại như trời đất tĩnh lặng, không ai dám mạo phạn. Hắn cười khẽ: “Ra ngoài rồi.”

Thẩm Trường Ninh: “Cái gì?”

Thẩm Vu Uyên: “Lát nữa sẽ về.” Ngàn vạn lần đừng làm hắn thất vọng.

Một lát sau, có người lặng lẽ ghé tai báo tin cho Thẩm Vu Uyên, Thẩm Vu Uyên vốn mỉm cười bỗng dưng cứng đờ, mặt đầy sương giá, uy nghi nghiêm nghị. Hắn chỉ thì thầm vài câu với người bên cạnh rồi vội vã đứng dậy rời đi, chủ sự thịnh hội* phất hễ thấy thế định đi tới hỏi thăm, nhưng ở xa xa thấy Thẩm Vu Uyên đã hoảng hồn, không dám tiến lên.

(Thịnh hội: hội họp long trọng)

Thẩm Trường Ninh cứng người, không biết huynh trưởng gặp phải chuyện gì, tâm tình không vui. Đã nhiều năm không thấy dáng vẻ kia, nàng nhớ năm đó huynh trưởng còn ở chiến trường, danh xưng sát thần truyền khắp thiên hạ. Địch nhân hạ bẫy, tàn sát nữ nhân cùng hài tử khiến huynh trưởng giận dữ. Khi đó huynh ấy làm rất âm thầm, căm giận ngút trời hóa thành mãnh thú, giết sạch toàn bộ kẻ địch.

Không biết là ai đã chọc giận huynh trưởng?

Thẩm Vu Uyên đi về phía thuyền Phiêu Kị* ở bến cảng hội họp của Trường Giang và Thanh Khê, càng đến gần thuyền Phiêu Kị, lửa giận càng lớn, tức đến bật cười, lại càng bình tĩnh.

(Phiêu Kị: tên hiệu của tướng quân thời xưa)

Hay cho Lâm Nha, chạy thật rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.