“Cho dù thật sự là phụ thân ngươi chế dược thì như thế nào? Một khi đã làm quan tức là đã chìm sâu vào vũng bùn, thân bất do kỷ. Cha ngươi hai mươi năm trước sớm đã bị quấn vào cuộc phân tranh quyền lực vô tận trong hoàng thất. Có lẽ trong thâm tâm hắn nghĩ, bởi vì mười mấy năm trước bị buộc tội mà vẫn có thể toàn thân trở ra, cũng không nghĩ đến lần này lại có kết thúc như vậy.” Long Đằng nhìn thần sắc bi thương của Sương Lan Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng an ủi.
Ngọn gió thê lương từ nơi nào luồn qua khe cửa thổi vào, thần sắc Long Đằng thanh tĩnh một mảnh, đôi mi chớp động nói: “Hết thảy những thứ này, ta sớm đã chán ghét.”
Mi tâm Thu Đình Lan khẽ nhăn lại, thở dài nói: “Đáng tiếc, Long Tiêu Đình cũng sớm đã hãm sâu, hắn vô luận thế nào cũng nhìn không thấy. Nếu không phải cha ta tận lức thúc ép, hai phần biên giới kia ta vô luận như thế nào cũng không muốn gánh trách nhiệm. Tương lai Long Tiêu Đình lên làm vua, ta nhất định sẽ đi từ quan. Đến lúc đó…” Hắn đột nhiên mỉm cười, “Thiếu Quân, đến lúc đó việc làm ăn bên Tây Vực ta đến giúp ngươi một tay, thế nào?”
Long Đằng cười nhạt, “Đình Lan, chuyện này để nói sau. Ta nhớ rõ lúc trước khi phụ thân hãm hại Thu Bội Ngâm, thời điểm đó phụ thân đã dẫn ta đi thâm sơn săn thú rừng. Nếu lúc đó ta có mặt có lẽ mọi chuyện đã đỡ phần nào, ít nhất sẽ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-phi-tich-bi/2175560/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.