Tuy cậu đã nghe lời ăn ít bính lại, nhưng ban đêm vẫn bị báo ứng. Hai giờ khuya, Bố Nghiêu thật sự chịu không nỗi, thấp giọng kêu, giống như chỉ có kêu ra tiếng mới có thể giảm bớt đau đớn.
Không muốn quấy rầy Lâm ca ngủ, nhưng thật sự cậu rất khó chịu.
Vốn dĩ trước đó Diêu Vũ Lâm ngủ rất nông, nhưng sau khi có Bố Nghiêu, tức ngủ của hắn mới sâu hơn nhiều. Trong mơ hồ hắn nghe thấy tiếng mèo kêu, liền lập tức tỉnh lại.
"Bố Bố"
Hắn mở đèn đầu giường lên, quan sát Bố Nghiêu trong ngực. Bố Nghiêu yếu ớt nằm bò, ủ rũ héo úa, đôi mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể nhỏ giọng kêu meo meo.
Diêu Vũ Lâm buông cậu ra, bản thân thì xoay người quỳ gối xuống giường, bàn tay vỗ nhè nhẹ lẻn lưng cậu. Nếu như bình thường, hắn chỉ cần xoa xoa vài cái, mèo nhà hắn sẽ không kêu nữa, nhưng hôm nay lại kêu trong rất thảm.
Diêu Vũ Lâm nhận ra có điều không đúng, hắn liền mở điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân của Diêu gia, tiếng chuông vang lên rất lâu mới có người bắt.
Ngay sau đó, trong điện thoại truyền ra giọng nam hơi khàn "Diêu tiên sinh? Ngài không thoải mái sao?"
Ánh mắt Diêu Vũ Lâm không rời Bố Nghiêu, nhíu chặt mày nói, "Bố Bố nhà tôi không thoải mái, tôi nghi nó bị bệnh rồi."
"Bố Bố của ngài là bé trai hay bé gái?" Đầu bên kia điện thoại giọng điệu bác sĩ tư nhân buồn bực, không nghe nói Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-mieu/2907542/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.