Nhưng sau khi nhìn đồng hồ Bố Nghiêu lập tức tỉnh ngủ, chiều rồi, lão đại nhà cậu luôn ở đây hay mới về?
Có rất ít cơ hội có thể lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của lão đại, Bố Nghiêu làm càn đánh giá, ánh sáng trong mắt ngăn cũng không ngăn được.
Nhìn kỹ hốc mắt của Diêu Vũ Lâm có chút thâm đen, nhất định là công tác quá mệt nhọc, nghỉ ngơi không tốt. Sau khi cậu cẩn thận quan sát, lão đại nhà cậu cơ bản chính là người cuồng công tác, cả ngày không phải xem văn kiện thì là mở cuộc họp, có lúc rảnh rỗi giải trí mục tiêu cũng là chọc cậu
Bố Nghiêu dần dần phát hiện, từ khi cậu sinh trận bệnh này, có rất nhiều việc khó tin đã xảy ra. Chẳng hạn như, Diêu Vũ Lâm hạ lệnh hạn chế chuyện ăn uống của cậu, quản lý lại phòng bếp. Lại chẳng hạn như, Diêu Vũ Lâm nói chuyện với cậu, đau cùng cậu, càng ôn nhu hơn so với trước đây, mỗi ngày đều dùng vẻ mặt ôn hòa với cậu, cũng sẽ không miễn cưỡng chọc cậu.
Trong một phút nào đó, Bố Nghiêu cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh miêu sinh, ngoại trừ việc bị quản về ăn uống, còn những cái khác đều trải qua tốt đẹp.
"Tiên sinh, chuyện cắt nóng chân này cứ giao cho ta, có lúc mèo con sợ cắt móng trong lúc vô ý sẽ cào người". Quản gia kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm tay Diêu Vũ Lâm, ông sợ Diêu Vũ Lâm bị giã, sau đó giận dữ ném mèo đi.
Diêu Vũ Lâm đem Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-mieu/2907539/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.