Diệp Lôi hét một tiếng thảm thiết, trong phòng ngoại trừ Diêu Vũ Lâm ai cũng đều cúi đầu, coi như chưa nhìn thấy gì.
Có lẽ do tiếng Diệp Lôi kêu quá thảm thiết, Bố Nghiêu đang mơ màng giật mình kinh ngạc run run.
Diêu Vũ Lâm buông lỏng tay, điếu thuốc lá rơi trên mặt đất. Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Lôi "Ngại quá, gạt tàn thuốc trong nhà không đủ dùng."
Lúc hắn nói lời này không hề chớp mắt, nhưng chỉ cần không phải người mù, nhìn đến Diêu Vũ Lâm đều hiểu rõ ràng cậu ta là cái gạt tàn thuốc.
Diệp Lôi che lại mu bàn tay, kinh hồn "Diêu tiên sinh, anh, anh đây là vì cái gì? Cho là anh che chở cho quản gia, cũng không cần tàn nhẫn với tay tôi như vậy!"
"Bố Bố sẽ không cào người." ánh mắt Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm Diệp Lôi làm cậu ta sởn tóc gáy.
"Cái.. cái gì?"
"Ta đưa tay cho nó, nó đều không cào, sao lại không cẩn thận cào ngươi?" Diêu Vũ Lâm rũ mắt nhìn Bố Nghiêu, nhẹ nhàng vuốt ve "Bố Bố sẽ không cào người, nếu nó cào ngươi, nói cách khác ngươi không xứng làm người."
Lão đại! Ta không nhìn lầm ngươi a!
Bố Nghiêu trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền trào ra. Quá mất mặt, cậu không muốn khóc, chắc là vì tác dụng của thuốc kia, từ khi trở về đến giờ nhịn không được nữa.
Diêu Vũ Lâm vốn dĩ tính cào cào cằm Bố Nghiêu, nhưng nâng đầu Bố Nghiêu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-mieu/2907522/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.