Phòng ngủ mới được trải một lớp thảm lông mềm mại.
Phong Miên ngồi trên giường, bàn chân được băng bó bằng gạc trắng đung đưa nhẹ. Cô ngẩn người nhìn ra cửa sổ lớn, khung cảnh tối đen ben ngoài chẳng trông thấy được thứ gì.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Mạc Khiết Thần vừa quay người liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé như lọt thỏm trong màn đêm đen. Hắn hắng giọng một cái.
"Không có ạ. Em chỉ nhìn thôi."
Một tháng nay của cô đều là ngồi ở vị trí này, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù chẳng có phong cảnh gì đáng kinh ngạc, nhưng cô vẫn luôn nhìn chăm chú hàng giờ đồng hồ liền. Cuộc sống vô vị hình thành một thói quen nhàm chán, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, chỉ có phong cảnh bên ngoài mới thay đổi đôi chút.
"Đi ngủ được rồi."
Mạc Khiết Thần bước lại đóng cửa sổ, Phong Miên không lên tiếng, chậm rì rì xoay người nằm xuống chiếc giường to lớn.
Cô gái nhỏ đắp chăn ngang người, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên bụng, đè lên lớp chăn mềm. Đôi mắt long lanh mở to, trong mắt chẳng có chút nào buồn ngủ.
"Không buồn ngủ sao?"
Mạc Khiết Thần ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay vươn ra gạt đi lọn tóc đang che đi bầu má hồng hào. Hắn phát hiện, cô gái này rất không thích nói chuyện, nhưng đặc biệt nghe lời. Thấy không, hắn nói đi ngủ liền ngoan ngoãn lên giường dù cho không buồn ngủ chút nào.
"Vậy em nói một chút về em đi."
Nếu Khương Giai Kỳ không phải tên của cô, thì những thông tin hắn từng đọc kia cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-kieu/4618242/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.