Ngày thứ hai, thuyền vượt qua Hoàng Hà tiếp tục xuôi nam. Ởtrên thuyền nghe tiếng sóng Hoàng Hà xô rào rạt chấn động lòng người. Thuyền tiếptục đi về phía trước, quả nhiên thấy những cánh rừng đào trùng điệp mấy dặm liền,tiếc rằng đã hết mùa, hoa đào đã tàn tạ chỉ còn lại cành lá xanh biếc thoangthoảng hương thơm.
“Thật đáng tiếc.” Trần A Kiều liền buông tay thả rèm xuống,“Nếu còn hoa đào nở thì nhất định là rất đẹp.”
Lưu Triệt ôm lấy nàng dỗ dành, “Nếu Kiều Kiều muốn thì đầuxuân sang năm lại đến xem cũng được mà.”
“Bệ hạ”, A Kiều đưa mắt nhìn y, “Người cho rằng người đi tuầnmột chuyến là rất dễ dàng có phải không? Người không biết ngân khố phải chi baonhiêu tiền hay sao mà sang năm lại đi nữa? Người tỉnh lại đi. Thiếp sợ Tang tưnông lấy đao chém thiếp đó.”
Lưu Triệt cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn dám.” Ánh mắt của ycó chút thâm trầm. Nàng thầm than đã lỡ lời, đang định nói mấy câu vớt vát thìbỗng nghe thấy phía ngoài có tiếng người thốt lên, “Mười dặm sông dài hoa đàongút trời! Quả nhiên là danh bất hư truyền!” Cả đoàn nghi trượng xôn xao, ngaycả xe ngự cũng từ từ dừng lại. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, giờ đã là đầumùa hè thì lấy đâu ra hoa đào? Song cảnh tượng khi vén rèm lên lại khiến mọingười sững sờ. Những quầng mây lớn đỏ rực tựa như hoa đào hiện lên rõ ràng trênbầu trời cao trông như một dòng suối mây đang từ từ chuyển động, đẹp không thểtả xiết.
Lưu Triệt ngồi sau nàng cũng nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226062/quyen-4-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.