Lúc Lưu Triệt bước vào điện Trường Môn điện thì A Kiều đangđánh đàn dưới cửa sổ. Nàng nghe tiếng bước chân của y liền bỏ cây đàn xuống,nhìn sang.
“Chuyện hôm nay”, không biết vì sao Lưu Triệt trông thấy ánhmắt trong trẻo của A Kiều lại thoáng chần chừ.
“Bệ hạ không cần nói nữa”, A Kiều khẽ mỉm cười, khóe môi hơinhếch lên, “Bệ hạ có thể thu hồi lệnh lục soát điện Bác Vọng vào thời điểm quyếtđịnh cuối cùng, chừa lại một đường cho thiếp và Mạch Nhi là thiếp cảm ơn rồi.”
Lưu Triệt chợt thấy lòng lạnh như băng. Y có thể dự liệu rằngA Kiều sẽ oán trách, sẽ làm toáng lên, sẽ nổi giận nhưng chưa từng nghĩ rằngnàng lại bình tĩnh đến mức lạnh lùng như vậy, thậm chí còn nói trước những gì yđịnh nói. Tuy những lời nàng nói có vẻ như rộng lượng tha thứ nhưng y lại mơ hồcảm giác thấy khoảng cách rất gần giữa hai người đã bị kéo lùi lại một bướcdài. Y cảm giác như đang trông thấy xuân về hoa nở, khắp nơi ấm áp nhưng chỉtrong chớp mắt đã quay ngược lại mùa đông ngập tràn băng giá mà y thì lại khôngthể làm được gì cả. Cảm giác thất bại như vậy khiến y cực kỳ tức giận, ôm siếtnàng vào lòng, nói: “Trẫm đâu có phụ bạc nàng.”
“Thiếp biết.” Nàng nhắm mắt, đáp.
Nàng biết, với tính cách đa nghi, với sự kiêng kỵ Vu cổ củay mà vẫn chịu dừng tay vào thời khắc quyết định cuối cùng thì thật sự là y vẫnnhớ tới lời hứa với nàng. Nhưng khi hạ lệnh lục soát điện Bác Vọng của Mạch Nhithì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226055/quyen-4-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.