Chương trước
Chương sau
Dương Đắc Ý bẩm báo việc Tô Vân bị đánh đến chết khiến LưuTriệt và Lưu Mạch đang ở trong điện Tuyên Thất đều thấy bất ngờ.

“Trùng hợp thế sao?” Lưu Mạch hỏi vẻ nghi hoặc.

“Thật thế.” Dương Đắc Ý khom người bẩm, “Tô Vân thấy không ổnbèn trốn khỏi Ngự y thự thì lại xô vào Hoành điện hạ. Hoành điện hạ liền saidùng trượng đập chết hắn nhưng sau đó biết người này có ý đồ hại Trần nươngnương thì hiểu rằng mình lỗ mãng, bây giờ đang quỳ ngoài điện Tuyên Thất thỉnhtội.”

“Bỏ qua đi.” Gương mặt Lưu Triệt rất bình tĩnh, không để lộsuy nghĩ của mình. Y thản nhiên nói, “Chẳng qua chỉ là một nô tài, dùng trượngđập chết thì chết. Không phải là không có hắn thì không trị tội được người đànbà kia.”

Y cực kỳ hận Lý Chỉ muốn hãm hại A Kiều nên dù có hơn haimươi năm làm vợ chồng nhưng lúc này y chẳng buồn nhắc đến ngay cả tên của nàng,lạnh lùng ban lệnh, “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Đình úy Trương Thang kêbiên tài sản của Lý gia, điều tra rõ chân tướng sự việc.”

Trương Thang là một viên quan có năng lực phá án nhất hiệnthời, qua hai canh giờ đã tới bẩm, người tiểu thiếp kia của Lý Phi không chốngnổi đã khai ra việc Lý tiệp dư sai huynh trưởng thông qua tăng giảm liều lượngdùng thuốc để hãm hại Trần nương nương. Lưu Triệt giận tím mặt, cười gằn, “Banthưởng cho điện Phi Sương ba thước lụa trắng, không cần đến gặp trẫm nữa.”

Sự việc bại lộ, kết cục của Lý tiệp dư cũng đã định. Dương ĐắcÝ không hề thấy bất ngờ, thấp giọng đáp, “Lĩnh chỉ bệ hạ.” Song lát sau viên nộithị đi ban lệnh chết quay lại bẩm, “Lý tiệp dư không chịu tiếp chỉ, cầu kiến bệhạ.”

Lưu Triệt hơi bất ngờ, vẻ mặt chán ghét, “Tiện phụ còn có tưcách gì mà đòi gặp trẫm?” Y khoát tay, đang định ra hiệu bảo nội thị không cầnđể ý, cứ thế mà ban chết nhưng bỗng liếc mắt thấy con trai trưởng của mình đangyên lặng đứng bên cạnh, liền thay đổi chủ ý, bảo: “Thái tử hãy đi một chuyếnthay trẫm.”

“Con à?”, Lưu Mạch nhướng mày nhìn phụ thân của mình.

“Đúng vậy.” Lưu Triệt nói đầy thâm ý: “Hãy thay trẫm hỏi mộtcâu, trẫm đối xử với cô ta không bạc, sao cô ta lại làm chuyện bất nghĩa thếnày?”

Chẳng qua là vì để được quân vương sủng ái, vì ngôi vị chocon trai, có gì mà hỏi nữa. Lưu Mạch không thể trả lời như vậy, chỉ đành chắptay nói, “Nhi thần tuân lệnh phụ hoàng.”

Từ sau khi Trần A Kiều chuyển tới điện Trường Môn thì Lưu Mạchkhông giao thiệp với cung Vị Ương nữa. Bây giờ hắn đi trên hành lang cung VịƯơng, nhìn cảnh phồn hoa đẹp đẽ trong cung, lòng chợt dâng lên cảm giác xa lạnhư ngắm hoa trong sương mù.

Điện Phi Sương đã từng là cung điện mà Hoàng đế thường xuyênlui tới nên rất tinh xảo và có khí thế, nhưng hôm nay thì lòng người chỉ thấybàng hoàng. Cái Trường công chúa Lưu Yên luôn ở bên cạnh mẫu thân, còn Tứ hoàngtử Lưu Đán mặc dù thường ngày vẫn theo học sư phụ ở nơi khác nhưng mẫu thân gâyra chuyện lớn như thế nên đã chạy về từ lâu. Hai tỷ đệ canh giữ ở bên cạnh mẫuthân, cảnh giác nhìn huynh trưởng tiến vào.

“Không ngờ rằng bệ hạ vẫn không tới”, Lý Chỉ khẽ cúi đầu, cườikhổ nói, “mà chỉ có Thái tử điện hạ.”

Thời trẻ, bệ hạ đã từng khen nàng mặc áo lụa hồng là xinh đẹpnhất, vì vậy, hôm nay nàng mặc đúng quần áo lụa hồng, tẩy hết phấn son, ăn mặcnghiêm trang, búi kiểu tóc nối phức tạp nhất, dùng trâm ngọc bích có đuôi dài rủxuống bên mai vô cùng đẹp mắt. Lưu Mạch trông thấy cũng thầm thở dài. Người phụnữ này cũng có vẻ đẹp riêng của mình.

“Phụ hoàng muốn ta hỏi ngươi”, hắn nhắc lại đúng từng câu từngchữ, “Người đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại làm chuyện phản nghịchnhư vậy?”

“Đối xử không tệ, ha ha.” Lý Chỉ bỗng bật cười lớn, cười nhưbị bệnh tâm thần, cười đến nghẹt thở. “Đúng vậy”, nàng căm hận nói: “Bệ hạ đốixử với ta không tệ. Y phong ta từ một cung nữ nho nhỏ thành tiệp dư, đề bạt ngườinhà của ta quyền thế hiển hách, ban cho ta ở điện Phi Sương phồn hoa lộng lẫy.Thế nhưng y căn bản không để mắt tới ta.” Có trang điểm xinh đẹp thế nào chăngnữa cũng không thể thu hút được một tâm hồn không rung động.

“Mười năm rồi.” Giọng nàng nói như khóc như cười, biết đã hếtcơ may. Người ngày xưa gối ấp môi kề chính là người hôm nay hạ lệnh cho mìnhdùng dải lụa trắng lạnh như băng treo cổ, còn bản thân y không thèm tới gặp mặt,nhưng lại cho con của tình địch tới hỏi, ngươi, vì sao như thế. Cuộc đời đã đếnnước này thì còn có gì phải bận tâm nữa đây?

Nàng nhìn đứa trẻ đang đứng trong điện, thấy hắn có những đườngnét rất giống người kia, lông mày như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, môi mỏng như giấynhưng lại được kế thừa huyết thống từ người con gái kia mà giảm bớt tính sắcbén của Lưu Triệt, tăng thêm tính ôn hòa.

“Ta đợi ở điện Phi Sương mười năm, suốt mười năm rồi.” Nàngnói lẩm nhẩm tựa như người đang đứng trước mặt chính là y. “Ngươi cứ luôn ở chỗcủa nàng ấy, quay lại cũng không trông thấy ta.”

Nàng vẫn cho rằng nàng vì con cái nên mới bày mưu đối phó vớiTrần A Kiều nhưng không ngờ tâm tư của nàng quá sâu, sâu đến mức che giấu đượcngay chính bản thân, đến mức độ phải bị lộ ra thì mới thấy rõ lòng dạ của mình.Chỉ là nàng đã tịch mịch quá rồi, tịch mịch giống như một lưỡi đao khắc cốtngày qua ngày lại cứa vào linh hồn của mình. Một người đàn bà tịch mịch mườinăm trời thì có chuyện gì là không làm được chứ?

“Mẫu phi!” Vẻ mặt ma quỷ của Lý Chỉ khiến ngay cả Lưu Mạchcũng không khỏi lui lại một bước, huống hồ là hai người con trai gái của mình.Lưu Đán nhào tới bên người nàng, khóc lóc, “Người đừng như thế này.”

“Nào, Đán Nhi đừng khóc.” Lý Chỉ thở dài một hơi thật sâu rồidịu giọng trấn an. “Thái tử điện hạ”, nàng hồi phục tinh thần, khẽ than thở, “Tạisao ngươi và mẫu thân của ngươi phải trở lại chứ?”

Khi Trần A Kiều chưa hồi cung, trong cung Vị Ương có vô sốnhững người đàn bà tịch mịch mà cũng không phải là quá tịch mịch, vừa tỏ vẻtươi cười với nhau vừa tranh đấu với nhau, ai nấy thỉnh thoảng đều được hưởngân sủng của vua. Lúc còn trẻ tuổi, nàng chán ghét cái cuộc sống đó nhưng saukhi Trần A Kiều trở lại cung đình thì nàng mới phát hiện cuộc sống đó vẫn là mộtloại hạnh phúc. Ít nhất, không phải là hoàn toàn tuyệt vọng.

Chuyện đã quá rõ ràng, Lưu Mạch quay đầu ra lệnh: “Hầu hạ Lýtiệp dư lên đường.” Hắn không muốn chứng kiến nên chắp tay đi ra khỏi điện.

“Thái tử ca ca.” Lưu Yên cũng ôm chặt váy Lý Chỉ nhưng côkhông giống đệ đệ, khóc không kiềm chế được mà lao theo ra, cắn chặt môi, sắc mặttrắng bệch, quỳ sụp gối dưới chân Lưu Mạch, dập đầu nói: “Muội muội van cầuhuynh tha cho mẫu phi được không?”

“Tha ư?” Lưu Mạch cười nhạt, nhìn muội muội có cùng một nửahuyết thống với mình. Trong mười năm qua cô vẫn luôn lặng lẽ. Tựa như mãi cho tớitận bây giờ, hắn mới chính thức thấy rõ hình dáng của cô.

“Tại sao ta phải tha cho bà ta? Muội cũng biết rằng mẫu thânmuội đang cố làm hại mẹ ruột của ta mà.” Hắn lắc đầu, trong lòng không có lấy mộttia thương tiếc.

Lưu Mạch nghĩ rằng mình đã hiểu ý phụ hoàng khi bảo hắn tớigặp Lý Chỉ. Tâm địa hắn cũng ác độc, trừ mẫu thân và Tảo Tảo thì hắn không chútthương xót đối với những người khác. Nhưng Lưu Triệt cho rằng lòng dạ hắn cònchưa đủ ác độc. Hoàng gia là một nơi quá ô trọc mà người trong hoàng gia lạiquá không an phận. Cho dù chỉ là một công chúa mới vừa tròn mười tuổi thì cũngđâu phải là nhân vật đơn giản? Còn Lưu Triệt thì lại muốn hắn là người kế vị ĐạiHán thấy được rõ ràng hơn những ô trọc trong chốn hậu cung. Những không camlòng, ghen tỵ, đố kỵ, sẽ phá hỏng một con người.

Lưu Yên kêu khóc, “Người là mẫu phi của muội mà.”

“Vậy thì sao chứ?” Hắn hờ hững.

Lưu Yên nhòa lệ nhưng lại vô cùng tỉnh táo, “Thái tử ca cahôm nay làm việc như thế này không sợ về sau sẽ có ngày gặp báo ứng sao?”

Lưu Mạch bật cười, nói: “Ta rất muốn xem đến ngày đó thì muộisẽ làm thế nào đòi báo ứng?”

“Cái Trường”, hắn nói từ tốn: “Dường như muội nghĩ sai rồi.Có thể quyết định tha hay không tha mẫu phi của muội không phải là ta.”

Lưu Yên lặng người, thân hình co rúm quỳ trên hành lang.

“Nể muội dù sao cũng cùng phụ thân với ta, ta có thể cho muộithời gian một khắc, chỉ cần muội có thể đến điện Tuyên Thất cầu xin được phụhoàng tha thứ cho mẫu thân muội thì ta sẽ không động đến bà ta, thế nào?”

Cô bé nghe vậy thì khẽ nhướng mày nhưng cuối cùng lại chán nảnngồi bệt xuống đất. Lưu Mạch hừ lạnh một tiếng, chắp tay hạ lệnh, “Động thủđi.”

Nội thị nghe lệnh, lấy ra dải lụa trắng và ném vắt qua xànhà trong điện Phi Sương.

“Dẫn tam hoàng tử và Cái Trường công chúa đi.” Lưu Mạch lạira lệnh.

Lý Chỉ khẽ mỉm cười, đứng lên chiếc đôn thấp, bình tĩnh thòđầu qua dải lụa trắng đã thắt thành thòng lọng. Trước lúc đá văng chiếc đôn đi,nàng khẽ thở dài một tiếng, “Đêm đen sao mãi dài vô tận?”

Đêm đen sao mãi dài vô tận?

Mặc dù Lý tiệp dư đã tự sát, Lưu Triệt đã hạ chỉ xử trí cảnhà Lý thị nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

“Tạm thời không để cho Trần nương nương biết chuyện này.”Lưu Triệt căn dặn.

Ngay sau những việc xảy ra ở Ngự y thự và trong cung VịƯơng, Trần A Kiều nhận được tin tức do bồ câu đưa thư chuyển vào điện TrườngMôn thì kinh ngạc hỏi lại: “Tên Ninh Triệt đi lòng vòng khắp nơi, cuối cùng mấttung tích ở kinh đô nước Tề sao?”

“Đúng vậy.” Lục Y gật đầu nói: “Trong thư nói như thế.”

A Kiều để chiếc lò sưởi trong lòng xuống, mỉm cười nói, “Xemra Tề vương Lưu Cứ cũng không đơn giản.”

“Tạm thời không nói đến chuyện này”, Lục Y nhăn mày nói, “Bệhạ sai người niêm phong Ngự y thự, chúng ta lại không dò xét được tin tức gì,nương nương cảm thấy thế nào?”

“Bệ hạ không muốn cho ta biết thì ta sẽ không cần biết.” TrầnA Kiều lại chẳng buồn để ý: “Binh tới tướng ngăn, nước lên đất chặn mà thôi.”

Dù sao thì cũng đã uống thuốc bị động tay động chân mất gầnnửa tháng nên Lưu Triệt không cách nào đoán được Trần A Kiều có mang thai haykhông.

“Bệ hạ, vì thời gian quá ngắn nên chưa biết được.”

Y định lôi đám ngự y ra luận tội nhưng trước hết còn phải giảiquyết một vài vấn đề.

“Thật ra thì cho dù có thụ thai hay không, trước hết hãy uốngmột thang trợ thai là được.”

Bởi vì đã không thụ thai, uống thuốc cũng không có gì đángngại. “Nếu A Kiều thật sự có thai”, Lưu Triệt cười lạnh nói, “Các ngươi có thểbảo đảm thuốc trợ thai sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe chứ?”

“Việc này”, cả đám ngự y đều do dự, có người cố gắng mặt dàyhỏi, “Không biết lần nương nương tới kỳ gần nhất là bao giờ?”

Cung Kiến Chương có nữ quan ghi chép những chuyện này, liềnđáp, “Ước chừng là mười ngày trước.”

Thế thì vẫn còn có khả năng thụ thai. Rốt cuộc thì vẫn cầucho sức khỏe của Trần nương nương được ổn thỏa là tốt nhất, tuy nói uống thuốctrợ thai càng sớm thì càng ít tổn hại cơ thể nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì…Hơn nữa, vẻ mặt đám ngự y dần dần trở nên nghiêm trọng, nếu mà có hoàng tử, bệhạ thật sự sẽ bỏ qua sao? Lưu Triệt khẽ thở dài một hơi, cuối cùng chán nảnnói: “Hãy nghiên cứu lại xem thế nào.”

Đêm xuống, y chắp tay đi tới điện Trường Môn. A Kiều đangchong đèn vẽ cái gì đó, ngẩng lên nhìn thấy y liền khẽ mỉm cười: “Người đã về rồi?”

“Ừ.” Y gật đầu, vừa để nội thị hầu cởi áo khoác vừa hỏi,“Nàng đang vẽ gì đó?”

“Chờ khi nào vẽ xong sẽ cho người xem.” A Kiều nói: “Thiếpnghe nói hôm nay người ban cho Lý tiệp dư tự sát, cô ta đã gây ra chuyện gì?”

Lưu Triệt nhíu mày, thở dài nói, “Kiều Kiều không nên hỏi nữa.”Y từng hứa sẽ bảo vệ nàng, kết quả là lại để cho người khác làm thương tổn nàngngay trước mắt mình.

A Kiều nhún vai. Nàng nhớ rằng trong đám phi tần ở cung VịƯơng của Lưu Triệt thì Lý Chỉ là một người thanh nhã an phận, còn khiến chonàng có cảm tình. Từ sau khi rời cung Cam Tuyền, Lưu Triệt không còn sủng hạnhđám phi tần nữa nên nàng cũng có thể hòa bình với những người đó.

“À”, nàng chợt nhớ ra, “Tảo Tảo đã mười lăm rồi, Triệt Nhicó tính toán gì về hôn sự của con chưa?” Nàng không muốn rào trước đón sau khơigợi Lưu Triệt hứng thú nên chọn cách hỏi thẳng vào vấn đề.

“Sơ Nhi”, Lưu Triệt ngẩn người ra, “Chọn một người tài mạosong toàn trong số con cháu thế gia là được rồi.”

“Lấy đâu ra người tài mạo song toàn trong số con cháu thếgia.” A Kiều cười lạnh, lại thấy may mắn là mình đã hỏi câu hỏi đó. “Con gái củathiếp”, nàng nói: “phải được tự quyết định hôn sự.”

Không lấy chồng là con cháu thế gia thì chẳng lẽ gả cho ngườibình thường sao? Lưu Triệt thấy nóng mặt nhưng hôm nay y rất nhẫn nại, chỉ nói:“Nhưng nó còn nhỏ tuổi, đợi thêm một hai năm nữa rồi nói sau.”

Mười lăm tuổi đã không còn nhỏ nữa, Trần A Kiều mỉm cười, chẳngqua là tình thương của cha mẹ, dù con cái có lớn đến đâu thì vẫn cứ cảm thấychúng còn nhỏ.

“Được rồi.” Nàng đáp.

Nàng ngủ trong vòng ôm của Lưu Triệt, đến nửa đêm chợt tỉnhgiấc thì phát hiện thấy y cũng không ngủ yên, cứ nhìn vào bụng mình, ánh mắtthay đổi liên tục. Nàng liên tưởng lại những dấu hiệu trong ngày hôm nay, chợthiểu ra, liền giả vờ như vẫn ngủ say. Cho dù nàng có sống thêm bao nhiêu năm,chứng kiến bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách thì vẫn không thể thích nghi đượcviệc những người con gái đã từng quan hệ với nhau, vì một lý do không đâu lạiquay sang làm hại lẫn nhau. Như chuyện Vu cổ năm đó sao? Cho nên đến bây giờnàng vẫn không thể nào yêu thích được chốn phồn hoa nhất mà cũng hoang vu nhấtthiên hạ này.

Chớp mắt đã đến cuối năm Nguyên Đỉnh thứ tư. Cung KiếnChương bắt đầu lần quét dọn thứ nhất, trong những tiếng í ới ồn ào náo nhiệt,tiếng chuông năm mới cuối cùng cũng đã điểm.

Ngày mùng Một đầu năm mới chính là ngày Đông Phương Mi đầy mộttuổi. Cuộc sống hiện tại khiến Trần A Kiều không thể nào xuất cung, chỉ đànhnghe mọi người thuật lại câu chuyện chọn đồ vật đoán tương lai long trọng kia.Đông Phương Sóc vô cùng yêu thương con gái đã nhất nhất chuẩn bị đầy đủ tất cảtừ giấy bút mực cầm kỳ thư họa cho đến cả thảo dược, nữ công… đặt ở dưới chânĐông Phương Mi nhưng cô bé lại bất chấp tất cả, bò trên sàn nhà phủ gấm vóc màtúm lấy quần áo của Liễu Ninh rồi không chịu buông tay, đùa nghịch khiến đứacon nhỏ của Tang gia là Tang Duẩn ghen lồng lên.

Có thể coi như là chọn đồ vật đoán tương lai sao? Trần A Kiềucười ngặt nghẽo một lúc lâu, nới với Lưu Đàm: “Có lẽ là ông trời xe duyên rồi,hai đứa nhỏ này ghép với nhau cũng không tồi.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Lưu Đàm tỏ vẻ vô cùng nhu hòa.Có lẽ là năm mới vui vẻ khiến bệnh tình thuyên giảm, sức khỏe của nàng chuyểnbiến hơn đôi chút, vào ngày thời tiết đẹp thì cũng có thể ra ngồi ngoài trời.Liễu Duệ thì bỏ mặc mọi việc, hàng ngày theo sát bên cạnh nàng. Trong không khívô cùng an bình chợt xuất hiện một tia buồn bã, dần dà lan tỏa trong lòng mỗingười.

“Chỉ là A Duệ và Phi Nguyệt đều không làm, chuyện này ngàysau hai nhà phải tình nguyện mới được. Đông Phương Sóc thì nhảy dựng lên, từ đóliền coi Ninh Nhi như là kẻ ngày sau muốn trộm con gái của hắn.”

A Kiều đang tươi cười bỗng nhiên cau mày.

“Có chuyện gì?” Lưu Đàm có bệnh nên vô cùng nhạy cảm, quay đầulại nhìn nàng.

“Không có chuyện gì”, nàng khẽ mỉm cười, đáp lời.

Quả nhiên là đến kỳ rồi. Nàng thở dài, chuyện có thai thìcòn phải tùy duyên phận. Đường con cái của nàng và Lưu Triệt coi như đã hết.Tuy thuốc bị động tay động chân nhưng chỉ có công hiệu giảm khả năng ngừa thaichứ không tới mức hỗ trợ mang thai. Thời gian quá ngắn, mặc dù mới là đầu thángchưa có dấu hiệu gì nhưng bản thân nàng lại mơ hồ có cảm giác rằng mình sẽkhông mang thai được, đến bây giờ thì coi như hết mong mỏi. Chỉ buồn cười choLý Chỉ, tính toán cơ mưu tường tận mà lại mất mạng, cuối cùng vẫn thua trắngtay.

Chuyện thế này thì chỉ sau một canh giờ là Lưu Triệt đã biết.Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt thở một hơi dài, tựa như an lòng nhưng lại nhưthất vọng. Y nhướng mày, nói với nữ quan đến bẩm báo tin tức: “Biết rồi, ngươilui xuống đi.”

Nữ quan không đoán được ý tứ của Lưu Triệt, đành cúi đầu luira.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.