Cuộc sống ở Lâm Phần cực kỳ thanh bình. A Kiều banngày rất bận rộn chẳng có thời gian tưởng nhớ nhưng về đêm, bên cạnhthiếu một người cũng nảy sinh cảm giác không quen. Có nguyện ý thừanhận hay không thì nàng cũng đích thực là có một chút vương vấn nhớnhung liên quan đến người kia.
Dù thoáng vấn vương rằng hôm nay y đang ở nơi đâu nhưngcứ nghĩ tới dáng vẻ uy nghiêm không biết đâu là mừng là giận, tựanhư có người thiếu y mấy vạn xâu tiền không trả thì nàng lại chợtngộ ra rằng mình đã lại một lần nhớ tới y. Nàng tự cười nhạomình. Người đàn ông kia đã mất mười năm để một lần nữa khắc hìnhảnh của mình vào tâm hồn nàng. Trong suốt mười năm này, y có khi tứcgiận, có khi dửng dưng, có khi ác độc, có khi toan tính nhưng lại chưatừng thật sự xúc phạm nàng. Y đã hao tâm tổn trí vì nàng mà thanhtẩy triều đình để nàng được an toàn ở bên cạnh mình. Y đã vì nàngmà xây cung Kiến Chương không có bóng dáng những phi tần khác, mộtlần nữa tìm về với lời hứa thời niên thiếu. Nàng từng cho rằng cónhiều thứ đã tan vỡ rồi thì sẽ là tan vỡ, cố níu kéo trở về cũngkhông còn được như xưa. Nhưng bây giờ nàng lại hơi dao động, có nhữngthứ đã được sửa sang lại cho tốt, nếu có thể nhẫn nại thì vẫn sửdụng được. Mười năm tổn thương, có thể dùng mười năm khác để bù đắplại được sao? Ngay cả có bù đắp lại được thì những việc đã xảy racuối cùng vẫn còn tồn tại, chỉ cần ngoảnh đầu là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226042/quyen-4-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.