Xuất phát từ Trường An, đoàn người cưỡi ngựa suốt mấy thángròng, đi qua những cánh đồng bát ngát, gió mạnh gào rít, táp vào mặt đau rát.
Đến lúc này, Lưu Mạch mới biết thì ra hơn mười năm trong đờicậu vẫn được mẫu thân che chở thật yên lành. Ngay cả vào năm chạy trốn khỏi TrườngAn cũng chỉ một đường nhàn tản, ngồi trong xe ngựa thư thái, mưa gió chẳng đếnthân.
Mẫu thân bây giờ ở cung Vị Ương đang làm gì? Đang cười đùavui chơi với muội muội hay đang ở bên cạnh phụ hoàng ngắm nhìn hoa cỏ mùa xuân,trăng tròn mùa thu. Ngày qua ngày, cậu dần cảm thấy người đàn ông uy nghi khiếnngười khác không dám nhìn trong điện Tuyên Thất kia thật đúng là phụ thân củamình. Nếu như không phải có mối quan hệ khó nói thì đó chính là một vị quânvương anh minh, quyết đoán, tráng chí hừng hực đã sáng lập ra giang sơn Đại Hánthịnh vượng rộng lớn khiến cậu kính trọng. Hôm nay, cậu đang đi trên chínhgiang sơn này. Mẫu thân từng hỏi một ngày nào đó cậu có nguyện ý tiếp nhậngiang sơn này không? Khi đó cậu đã không biết phải trả lời như thế nào. Cung điệntráng lệ đã khiến cậu không có tâm tính ngây thơ như những đứa bé cùng tuổi,nhưng tại một nơi bí ẩn sâu thẳm nhất trong tâm hồn, cậu thường hy vọng giốngnhư Quách sư bá đeo gươm cưỡi ngựa hành tẩu trên giang hồ.
“Mười bước giết xong kẻ,
Trời đất chẳng dung tình.
Là hoàng hôn màu máu.”
Mẫu thân rốt cuộc cũng thương tình cho nên ở trong một tìnhthế tưởng như không thể vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226033/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.