Điện Tuyên Thất.
“Triệt Nhi, cháu hãy nói thật cho cô cô biết Kiều Kiều bâygiờ ra sao?”
Trưởng công chúa Quán Đào vừa vào đã hỏi ngay khiến Lưu Triệtnhất thời im lặng. Lát sau y do dự ngẩng đầu, “Chắc là cô cô phải hỏi chính AKiều? Ngày đó người rời khỏi Trường An chính là nàng, sao hôm nay lại tìm trẫmđể hỏi?”
Trưởng công chúa vẫn chưa thôi, “Hoàng thượng, chúng ta hãynói chuyện thẳng thắn với nhau. Kiều Kiều bỏ đi mà Hoàng thượng lại bỏ mặckhông quản chút nào sao?” Bà khẽ cau mày, “Ta chỉ quan tâm đến con gái củamình. Nó đã bỏ đi được mấy tháng rồi. Kiều Kiều từ nhỏ đã không phải chịu khổ,dù cho những năm trước đây lưu lạc bên ngoài thì có quý nhân phù trợ. Hôm naynó gần như là cô độc ở bên ngoài, Hoàng thượng bảo cô cô ta làm sao yên tâm đượcchứ?”
Trưởng công chúa Quán Đào có bao nhiêu năm kinh nghiệm sốngnên biết rõ bản tính độc đoán của đứa cháu đang ngồi trên ngai rồng, không chịunổi việc năm xưa bà cậy công uy hiếp. Từ đó suy ra, nếu muốn y hồi tâm chuyển ýthì phải dùng cách lạt mềm buộc chặt từ từ mưu tính. Điểm này A Kiều và Lưu Sơđã làm rất tốt bà cũng không có ý thọc gậy bánh xe.
Lưu Triệt cười nhạt, “Cô cô có thể thật sự yên tâm.” Y đứngdậy đi xuống điện, chắp tay nói, “A Kiều đã có thể sống bên ngoài suốt sáu nămthì không thiếu bản lĩnh để lần thứ hai sống thêm sáu năm nữa. Nàng bây giờđang ở Giao Đông.”
“Giao Đông?” Lưu Phiếu kinh ngạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225989/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.