“Ta đã đoán rằng tối nay sẽ có người tới nhưng không đoán ranổi người đó lại là cô?”, Hàn Nhạn Thanh nhìn người vừa tới, kinh ngạc nói.
“Khiến cho Trần công tử không đoán được chính là vinh hạnh củatôi.” Mi Vũ đứng trước thư án, điềm nhiên đáp. Mấy tháng không gặp, hôm naynàng ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải đoạn màu xanh sẫm, khuôn mặt vẫn quyếnrũ nhưng lại thiếu đi tia lửa khói, trông tựa như một đại tiểu thư con nhà giàukhông nhiễm bụi trần.
“Không cần phải nói những câu này.” Hàn Nhạn Thanh vuốt vechiếc trâm phượng trong tay. Trâm phượng được chế tạo cực kỳ tinh xảo, đắt tiền,trạm hình phượng hoàng ngũ sắc, mỏ ngậm một viên ngọc trai, dùng hai chóp cánhđỡ lấy, đầu đuôi tiếp xúc với nhau thành một khối trọn vẹn, nhìn thoáng quatrông tựa một đóa mẫu đơn diễm lệ. Cặp mắt phượng hoàng lại càng hiếm có, đượckhảm bằng hai viên ngọc đều là ngọc trai đen đương thời khó cầu.
“Trâm phượng.” Nàng thở dài một hơi, quẳng chiếc trâm phượnglên trên án thư.
Mi Vũ tán thưởng nhìn động tác thanh thoát của nàng, “Hômnay coi như tôi đã phục”, nàng ta cười thành tiếng, “Nếu không phải Quận chúađã nói cho biết thì Mi Vũ không thể nào tin rằng Trần công tử lại có thân phậntôn quý như thế. Ngay cả vị ở điện Tiêu Phòng hôm nay cũng không thể nào coithường trâm phượng như vậy được.”
Từ trước đến nay, phượng hoàng chính là đại diện cho bậc mẫunghi thiên hạ. Vừa rồi Quách Giải đi vào nói có người cầm trâm phượng cầu kiếnnàng. Chiếc trâm phượng này chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225988/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.