Hàn Nhạn Thanh thấy lại bản thân mình thuở còn bé, cũng cặpmắt, đôi mày ấy, đang cười vui chạy trốn trong dãy hành lang dài dằng dặc. Mộtphu nhân có gương mặt xinh đẹp kiểu cổ điển từ đầu kia hành lang đi tới, cử chỉưu nhã, vẻ mặt nhu hòa.
“A Kiều, con không được bướng bỉnh như vậy.”
A Kiều?
Phải rồi, nàng chợt hiểu cô bé mặc y phục thời Hán bằng tơ lụatôn quý kia không phải là mình mà là Trần A Kiều khi còn nhỏ.
Năm đó là năm Tiền Nguyên thứ năm[1] triều Hán Cảnh Đế.
[1] Trong thời gian làm vua hai mươi ba năm, Hán Cảnh Đế đãđặt ra các niên hiệu: Tiền Nguyên (156-150 TCN),Trung Nguyên (149-144 TCN) vàHậu Nguyên (143-141 TCN).
Tiểu A Kiều nũng nịu: “Mẫu thân, cung Trường Nhạc thật là buồnchán, con sang Ngự hoa viên chơi được không?”
Trưởng công chúa Quán Đào mỉm cười gật đầu. A Kiều cất tiếnghoan hô rồi chạy biến đi như làn khói, chỉ nghe mẫu thân ở phía sau dặn vớitheo: “Khoan đã, con dẫn mấy cung nữ đi theo cho an toàn.”
Lâu đài, đình, các trong Ngự hoa viên đều tinh xảo trangnhã. Tiểu A Kiều đang chui luồn qua một hòn giả sơn thì chợt nghe thấy tiếngkhóc nho nhỏ thoảng theo làn gió. Nàng ta lần theo tiếng khóc đi tìm, vòng quamấy hòn giả sơn thì thấy một cậu bé mặc áo quần tôn quý đang quay lưng về phíamình khóc rấm rứt. A Kiều không nhìn thấy mặt cậu bé, chỉ nhận thấy thân hình củacậu thật nhỏ, thật nhỏ.
“Ngươi là ai?”
Cậu bé hoảng hốt, cuống quýt lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225969/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.