Ánh đèn dầu bập bùng, ấm áp chiếu lên khung cửa sổ. NhạnThanh mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trúc bài trí đơngiản nhưng trang nhã, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.
“Cô nương, tỉnh rồi à?”
Một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, mặc y phục thô màutrắng xuất hiện trước cửa sổ, ôn tồn hỏi. Nét mặt bà lộ vẻ phong sương, nhìn thấytừng nếp nhăn.
Theo lễ giáo của nhà Hán thì cách búi tóc của phụ nữ có chồngvà thiếu nữ chưa lập gia đình hoàn toàn khác nhau. Lúc Hàn Nhạn Thanh tỉnh lạihôm trước thì kiểu búi tóc đúng là phụ nữ đã có chồng, nhưng qua mấy ngày bị đuổigiết và chạy trốn thì mái tóc đã rối tung. Người phụ nữ thấy khí chất nàng tươitắn không giống người đã xuất giá nên mới gọi nàng là cô nương. Hàn Nhạn Thanhcũng không muốn phủ nhận, gắng gượng nhỏm dậy, cảm kích, “Đa tạ ân cứu mạng củađại nương.”
“Đừng!” Đại nương vội vàng cản lại, “Cô nương còn mang vếtthương trên người, cứ nằm nghỉ đi đã. Hơn nữa, cũng không phải là ta cứu cô.”
“Tiêu tiên sinh ra ngoài hái thuốc đã cứu cô nương đấy,nhưng chủ tớ tiên sinh chăm sóc cô nương bất tiện nên mời ta từ dưới chân núi tới.Phu gia[1] của ta họ Thân, “Bà dừng lại một chút, thấy vẻ mặt yếu ớt của NhạnThanh thì biết ý, “Cô nương đã tỉnh lại rồi, để ta đi lấy chén cháo cho cônương.”
[1] Phu gia: Từ cổ chỉ người chồng.
Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu, “Đa tạ!”
Thân đại nương đẩy cửa đi ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225968/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.