Từ năm Di Nguyệt ba tuổi đã bắt đầu tập cầm bút viết. Bởi vì vẫn giữ nguyên kí ức nên nàng học mặt chữ rất nhanh, mà dường như là chẳng cần học. Tuy nhiên, đôi bàn tay suốt mấy năm trời không cầm bút, lại là đôi tay được cưng chiều như ngọc ngà nên khi nàng tập viết lại gặp không ít khó khăn. Nhưng cũng chỉ một thời gian sau, chữ viết đã được rèn lèn, còn thể hiện được chút phong thái riêng.
Di Nguyệt viết thư hồi đáp cho Hiểu Phong, sau đó mới lên giường nằm nghĩ ngợi. Chuyện của Lý hoàng hậu cơ bản đã được giải quyết xong, sau chuyện này chắc chắn người trong Trường Xuân cung sẽ được sàn lọc lại một lần, cả mẫu hậu lẫn phụ hoàng đều sẽ đề cao cảnh giác. Tiếp theo là… chuyện của hai ca ca.
Nếu nàng có thể trực tiếp chỉ ra Hiền phi thì tốt rồi, nhưng ngặt nỗi nàng ta tính toán quá kĩ lưỡng, dường như không để lại chút sơ hở nào. A Hoa và mấy người phụ bếp bị bắt thà chết cũng không hé răng nửa lời, người mới vừa mở miệng định nói gì đó thì đột tử. Nghe đâu đó là một loại độc hay bùa chú gì đấy.
Nhưng Di Nguyệt chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ kéo dài lâu như vậy. Nó kéo dài từ tiết thanh minh cho đến tận trung thu năm đó mà vẫn chưa tìm ra chút manh mối gì.
“Công chúa, hôm nay mặc hồng y nhé?” Hạ Uyển mang y phục đến, mỉm cười.
“Ừm ừm.” Di Nguyệt gật đầu đồng ý.
“Công chúa có muốn chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-loan-khai-hoan-ca/2680706/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.