Bởi được chống lưng, Di Nguyệt vô cùng hiên ngang đi qua nàng ta. Thế nhưng lúc nàng vừa đến ngang nàng ta thì Hiền phi lại lên tiếng tiếp: “Công chúa có vẻ rất tự đắc vì nhận được ân sủng của bệ hạ nhỉ? Nhưng công chúa có biết không? Phận nữ nhi, dù có là con của vua, có là người mà vua sủng ái nhất thì sớm hay muộn cũng phải hi sinh vì nghiệp lớn. Ân sủng càng nhiều, hi sinh càng lớn. Đạo lí này sớm muộn công chúa cũng hiểu.”
Này là đang muốn nhắc nhở nàng sao? Đúng là nàng là công chúa, trên mình còn gánh vác trọng trách của quốc gia, mà liên hôn chính là một cách để nàng “báo ơn”. Nhưng như thế thì đã sao?
“Ta tự biết trọng trách của mình. Hơn nữa… sợ là Hiền phi không có cơ hội nhìn thấy cảnh đó rồi.” Nàng nói, rồi mặc kệ phản ứng của nàng ta mà bước vội. Không sợ! Không có gì phải sợ cả. Chắc chắn nàng sẽ để hai mẫu tử nàng ta phải trả giá sớm thôi.
Thế nhưng nàng không hay biết rằng cuộc trò chuyện này từ nãy tới giờ đều được Lão Ngô nghe thấy. Lão nhanh chóng đem chuyện này thuật lại cho Quang Thuận đế và Lý hoàng hậu nghe. Hoàng hậu có vẻ kinh ngạc. Mặc dù nàng biết tính nữ nhi nhà mình không mềm yếu, nhưng không ngờ nàng thật sự có thể cứng rắn lên giọng như vậy. Chẳng biết là tốt hay là xấu nữa.
“Bệ hạ… Di Nguyệt còn nhỏ tuổi, thần thiếp sẽ dạy bảo lại sau.” Lý hoàng hậu lo nữ nhi sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-loan-khai-hoan-ca/2680695/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.