Lúc này, thập nhị hoàng tử mới né người sang một bên. Điệp quý nhân nhìn nàng, dường như trong đôi mắt kia còn có sự chờ mong.
Phải tuyệt vọng đến mức nào thì mới có thể kí thác hi vọng vào một đứa trẻ cơ chứ? Di Nguyệt cảm thấy mủi lòng, nàng nói: “Ta biết Điệp quý nhân không phải người hại mẫu hậu ta. Nhưng ta cần tìm ra người đứng sau thật sự. Vậy nên, mong Điệp quý nhân hỗ trợ ta một chút. Ta sẽ nhanh chóng đưa hai mẫu tử các người ra ngoài.”
“Thần thiếp tạ ơn công chúa, đội ơn công chúa. Nếu được ra ngoài, thần thiếp mang ơn công chúa cả đời. Còn nếu không thể… chỉ mong công chúa có thể đưa A Hoàng ra ngoài. Nó không cần ở trong cung cũng được, chỉ cần có thể an ổn mà sống…”
“Mẫu phi…”
“Đừng bi quan như vậy. Công chúa đã giúp thì chắc chắn sẽ được.” Đông Ca có vẻ khó chịu. Hai mẫu tử này bị làm sao vậy? Công chúa tất tả chạy tới đây giúp họ, vậy mà họ lại cứ nghĩ tới tình huống xấu nhất, diễn cảnh mẫu tử tình thâm này cho ai xem?
“Điệp quý nhân, làm sao quan binh kết tội người là người hạ độc?” Di Nguyệt hỏi. Lúc này, thập nhị hoàng tử đã tìm một cái ghế nguyên vẹn nhất, lau chùi thật sạch sẽ rồi mang đến cạnh nàng. “Cửu hoàng muội ngồi tạm cho đỡ mỏi.”
“Thưa, lúc quan binh tới chỉ nói là một nha hoàn trong cung của thần thiếp đã đem chuyện này trình tấu lên do không chịu được ám ảnh. Nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-loan-khai-hoan-ca/2680692/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.