Mậu Văn thất kinh giật mình, đáp chân xuống đất, người đó đã lên tiếng tiếp :
- Vào đi, trong này không có ai nữa cả.
Nhận ra đối phương, Mậu Văn thở phào một tiếng, thì ra người đó không là ai khác ngoài Thạch Lân.
Vì vậy Mậu Văn cũng mỉm cười hỏi :
- Thạch huynh sao lại có mặt ở đây?
Chàng đề khí bay người vào phòng, thuận tay khép song cửa lại, trong lòng thầm nghĩ :
(thiếu trang 6, 7 - cuốn 3)
... năm tháng đau thương dài dăng dẳng”, đó là lời gia mẫu thường nói.
Thạch... Thạch thúc phụ, thúc phụ thấy có đúng không?
Thạch Lân trầm mặc gật gật đầu, thả mắt nhìn xuống nền nhà mờ mịt nói :
- Ngươi gọi ta là Thạch huynh cũng được. Trong những năm gần đây, cuộc sống của ta dường như đã thoát rời khỏi vãng sự. Chỉ có lúc này gặp được lão đệ, vãng sự tuy khó sống lại trong lòng, nhưng ta cũng nghĩ về nó. Lão đệ, lệnh đường nay có được mạnh khỏe không? Lâu nay các người sinh hoạt ra sao?
Ánh mắt anh ta vẫn cúi nhìn xuống nền nhà tối tăm, như muốn tìm từ nơi đó những cái gì không tối tăm.
Mậu Văn cúi đầu trầm ngâm giây lát, cuối cùng chàng kể ra nơi mà chàng đã sinh ra và lớn lên, rồi nói :
- Gia mẫu đầu tuy bạc, nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Gia mẫu có lúc cũng nhớ đến cố nhân, cũng muốn quay trở về thăm, nhưng...
Thạch Lân nói giọng buồn bã.
- Ta biết, ta biết... Ta nếu là lệnh đường ta cũng không quay trở về.
Anh ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7496/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.