Thụy Mộc Phương Chính trầm ngâm một lát nói :
- Tại hạ một phần ngầm bội phục tài bơi lặn của huynh đệ họ Long, một phần lại cảm thấy kỳ quái. Ngũ Hồ Long Vương đã hơn hai mươi năm nay biệt mất tung tích, trong giang hồ không có người nào biết được nơi ẩn cư của lão ta, thế nhưng thiếu niên thư sinh đó niên kỷ còn trẻ sao lại biết được tung tích của Long lão tiền bối? Đồng thời còn có lệnh của Long lão tiền bối. Ngũ Hồ tam long mới theo thiếu niên thư sinh đến Cao Hồng lưỡng hồ.
Mậu Văn bèn tiếp lời :
- Các hạ quả là người thông minh tuyệt đỉnh, chuyện gì cũng không qua khỏi mắt các hạ.
- Không dám, không dám. Các hạ quá khen. Tại hạ lúc đó trong sương mù, chỉ thấy thiếu niên thư sinh và tay đại hán hai tay nắm một đầu sợi dây, đứng trên bờ hồ, độ thời khắc sau họ cùng kéo dây từ từ, lùi lại mười mấy bước, tại hạ thầm lo sợ bị họ phát hiện ra nơi ẩn thân. Không ngờ họ không đến dưới gốc cây, hai tay tiếp tục kéo lên, mặt nước nổi bọt, lại lồi lên bốn cái rương. Thân hình hai người lao đến như điện, ôm bốn rương đó trong tay, lúc này mới biết rằng tay hán tử xem ra võ công tuy rất cao, nhưng thân thủ của thiếu niên thư sinh còn cao hơn nhiều.
Thụy Mộc Phương Chính quét ánh mắt nhìn lên trên mặt Mậu Văn, hiện nụ cười đầy thâm ý đoạn nói tiếp :
- Cứ như vậy họ kéo dài từ trong hồ lên mười mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7495/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.