Lúc này Mậu Văn cũng quay đầu lại, mắt chàng chạm ngay vào ánh mắt của Mao Cao.
Mao Cao mỉm cười hỏi :
- Mậu lão đệ đứng ở đây có phát hiện gì không?
Mậu Văn lúc lắc đầu. Mao Văn Kỳ lại lên tiếng :
- Phụ thân sao lại hỏi chàng thư sinh này, người ta đứng sau lưng thọc một nhát dao chàng ta cũng không hề hay biết nữa là khác.
Mao Cao nhìn kỹ Mậu Văn một lần nữa rồi quay lại, thấy cha con họ Tiêu đang thì thầm to nhỏ chuyện gì.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, Mao Cao vội quay đầu nhìn, thì ra là Hầu Lâm đang nhảy vào lắc đầu nói :
- Bên ngoài không có một người, tiểu đệ hỏi bọn đệ tử cũng không đứa nào thấy gì cả. Chuyện này thật khó hiểu, lẽ nào Kim Kiếm Hiệp biết bay hay sao?
Mao Cao hừ một tiếng trong mũi gần giọng :
- Ta thấy hai năm nay bọn đệ tử của ngươi sinh la lười biếng, toàn là loài phế bỏ, uổng cơm ta nuôi dưỡng.
Ý gã ta nói Kim Kiếm Hiệp không biết bay, chi là bọn thuộc hạ đứng phía ngoài quá vô dụng nên không thấy mà thôi.
Hầu Lâm hơi đỏ mặt tiếp lời :
- Đại ca nói rất phải, bọn nó lười nhát đã quen, từ nay về sau tiểu đệ phải răn đe mới được.
Mao Cao hừ thêm một tiếng bước thẳng tới trước mặt cha con họ Tiêu. Đinh Y và Hầu Lâm cũng bước tới theo. Đám quần hào thấy vậy đều hồi hộp, biết rằng cha con họ Tiêu đang gặp hung nhiều lành ít.
Cha con họ Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7493/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.