Không biết thời gian trải qua bao lâu, ngọn đèn trên bàn sắp tắt.
Cưu Thứ buột miệng hỏi :
- Ngươi ở lại nơi đây có phải là muốn đợi người khác tới không?
Mộ Dung Tích Sinh nói :
- Ngươi không biết cứ điểm số năm của lão ta ở đâu, đương nhiên phải đợi người đến để bắt họ đem ta đi.
Cưu Thứ lại hỏi :
- Nếu không có người đến thì sao?
- Lão ta lưu lại mảnh giấy này không phải để cho chúng ta xem, sao không có người tới được.
Cưu Thứ than một tiếng, cầm một khúc đèn sáp khác thắp lên. Cây đèn này sau khi bị Bành Quân chém đứt hai, Lương Thượng Nhân mới thắp một nửa.
Chàng đặt ngọn đèn xuống, nói :
- Ngươi nếu đợi cũng nên vào bên trong, để tránh được sự xung đột bất ngờ.
Mộ Dung Tích Sinh không nói năng gì, đi vào phòng trong.
Cưu Thứ kéo hai chiếc giường lại sát nhau, chàng ngồi xuống giường phía bên trái, giường bên kia để cho Mộ Dung Tích Sinh.
Mộ Dung Tích Sinh lặng lẽ nhìn chàng làm, ánh mắt toát ra vẻ khác thường, vì những việc này mọi khi cô ta đều làm cả.
Khoảnh khắc sau, Cưu Thứ chợt hỏi :
- Chúng ta suốt ngày không ăn uống gì, ngươi có đói không?
Mộ Dung Tích Sinh bất chợt cúi đầu, nói :
- Còn tốt...
Trên đường đi, Cưu Thứ tuy bị bó buộc, nhưng cũng không ngớt làm phiền cô ta, ba hồi đòi rượu, ba hồi đòi thịt, ba hồi lại vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/2063552/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.