Rời khỏi trấn Lộc Minh, xe taxi một đường trở lại nội thành Bạch Nguyên, hiện tại đã gần đến chạng vạng, đèn đường dọc theo hai bên đường đều đã sáng.
Thượng Dương bấm số điện thoại của Kim Húc, sau khi vang lên một tiếng liền bị ngắt đứt, không chừng là hắn đang làm việc, cho nên đổi lại thành gửi tin nhắn WeChat, hỏi: Đang ở đâu?
Kim Húc trả lời: Cục thành phố.
Nếu đến cục thành phố thì có khả năng phải chạm mặt với lãnh đạo cùng tổ giám sát của văn phòng tỉnh, Thượng Dương thực sự là có chút sợ phiền phức nga.
Cuối cùng, anh vẫn nói với tài xế taxi: “Bác tài, đưa tôi đến Cục Công An thành phố.”
Vào lúc này, ở nơi đây, giữa một buổi chiều hoàng hôn mùa đông, tại một thành phố Tây Bắc xa lạ, sau khi nghe câu chuyện xưa với số từ ngữ cực ít ỏi nhưng lại khiến người ta nhoi nhói lòng, trong nội tâm của anh bỗng sinh ra một loại cảm giác nôn nóng khó hiểu, muốn được một lần nữa làm quen lại với Kim Húc.
Cảm giác nôn nóng vội vả này, anh khó có thể hình dung đó là vì cái gì, chỉ có thể xác định tình cảm đó không phải xuất phát từ tâm đồng cảm hay đồng tình.
Có thể giống như là tò mò hơn. Quen biết vị này đã mười mấy năm, ngủ cùng một giường tầng, bản thân hắn đã phải làm thế nào để không bị người khác nhìn vào thế giới nội tâm của mình, đã làm thế nào mới có thể vượt qua sự tàn nhẫn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-gia-hien-di-noi-nao/2638949/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.