Kim Húc lại hiểu lầm ý của Thượng Dương, cúi đầu ngửi ngửi chính mình, nói: “Tuy không thơm tho ngào ngạt suốt cả ngày như cậu, nhưng vệ sinh cá nhân vẫn làm thường xuyên. Sao cậu vẫn còn thích cười nhạo người khác như thế.”
Thượng Dương ngạc nhiên nói: “Tôi thích cười nhạo người khác khi nào? Cậu còn từng nói tôi thích bắt nạt người xung quanh, tôi từng có loại tật xấu đó khi nào chứ?”
Anh trăm phần trăm tin tưởng bản thân mình chưa từng bắt nạt bạn học, nhưng mà đương nhiên là không thể tính luôn thời còn học nhà trẻ “Ỷ mạnh hiếp yếu” rồi.
“Còn nói không có?” Kim Húc nói, “Lần đầu gặp ở nhà tắm, là ai cười nhạo tôi dùng xà phòng gội đầu?”
Thượng Dương: “……”
Khi ở trong nhà tắm tập thể của ký túc xá, anh từng nói với Kim Húc, tại sao cậu phải dùng xà phòng gội đầu?
Bất quá khi đó, chỉ xuất phát từ sự ngạc nhiên của một thiếu niên tuổi còn nhỏ thiếu kiến thức mà thôi, chỉ là không rõ tại sao bạn học này lại làm như vậy, chứ không phải thật sự muốn cười nhạo.
“Chuyện xưa nát như hạt vừng hạt thóc rồi cũng lôi ra nói,” Thượng Dương nói, “Cậu là người thù dai như vậy à? Tôi thấy cậu cũng đâu giống đâu.’’
Kim Húc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn tỉ mỉ vẻ mặt của anh, mơ hồ nhận thấy được cái gì.
Anh nhảy vọt qua đề tài này, nói: “Cậu đem nghi ngờ về họ Đào của mình thảo luận cùng với đội trưởng Lịch chưa?”
Kim Húc liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-gia-hien-di-noi-nao/2638948/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.