Chương trước
Chương sau
Mùa xuân, tháng ba, nhân gian tươi đẹp.

Ở một nơi nào đó trong thành phố Hoa Nam, bên trong một gian phòng khách trong khách sạn.

“Thượng Dương! Mẹ cậu gọi video cho cậu này!”

Thượng Dương đi từ trong phòng vệ sinh ra, ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ thật chói mắt, anh giơ tay che lại rồi mới cầm lấy di động xem.

Nhưng không nhận, đổi lại gọi cuộc gọi thường, nói: “Mẹ, có đồng nghiệp ở đây, gọi video không tiện…… vâng, tới rồi, thuận lợi…… Đại khái tầm hơn mười ngày là có thể trở về, còn chưa chắc lắm…… con biết rồi, mẹ cũng vậy, hôm nay ba con thế nào?…… Được, vâng, tạm biệt.”

Anh cúp máy xong, một đồng nghiệp đang nằm chơi di động trên cái giường khác trong phòng nói: “Khá thật, sao lại ném nồi cho tôi thế? Tôi đang ăn mặc đoàng hoàng thế này sao không thể gặp mẹ cậu? Có cái gì mà không tiện a?”

Thượng Dương nói: “Chơi di động của cậu đi, nói nhảm nhiều vậy.”

Đồng nghiệp nói: “Ba cậu thế nào rồi?”

Thượng Dương ngừng lại một chút, mới đáp: “Vẫn ổn, hôm nay xuống lầu được rồi, ông ấy có thể tự mình đi dạo xung quanh, không cần người đỡ nữa.”

“Vậy thì tốt.” Đồng nghiệp nói, “Hai ngày đầu năm phải nằm trong viện, ba mẹ tôi lo lắng gần chết, tuổi này mà đột quỵ nhồi máu não…… May mắn là còn cố được, vẫn là ý chí cách mạng của thế hệ trước quá ngoan cường, đúng là tấm gương cho chúng ta.”

“Ừm.” Thượng Dương qua loa lên tiếng, ngồi ở cuối giường mình, thất thần dùng ngón tay bật sáng màn hình, mấy giây sau tắt, anh lại bật sáng.

Anh và Kim Húc từ đêm giao thừa mà ba anh phát bệnh, cho đến bây giờ đã hơn hai tháng không hề liên lạc với nhau, hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt.

Chiều nay trước khi lên máy bay, anh còn chụp lại tấm vé máy bay gửi WeChat.

Chuyến bay cất cánh, hạ xuống đất, rời khỏi sân bay, đến khách sạn, đến giờ cũng đã năm tiếng rồi.

Kim Húc vẫn chưa hề phản hồi lại cho anh.

Phiền quá đi a a a a a a a!

Mặt ngoài thì không chút gợn sóng, nhưng trong lòng Thượng Dương thì đang nóng nảy hét to muốn đánh ai đó một trận, chính anh hoặc là Kim Húc, đánh ai cũng được cả.

“Làm gì đấy?” Đồng nghiệp nói, “Chờ người yêu gọi điện à?”

Thượng Dương: “……”

Anh tiện tay mò lấy cục sạc đặt ở bên cạnh, rồi trở tay ném vào mặt của tên ở giường bên cạnh.

Vị bên cạnh kia cực kì hoảng sợ, chật vật nhưng may là vẫn bắt được nên mới không bị đập vào mặt, nói: “Chủ nhiệm Thượng, cậu không nhìn xem từ nhỏ đến lớn tình cảm của hai chúng ta, thì cũng phải suy nghĩ một chút, lần này là tôi giành được chuyện tốt thay cho cậu, không mang ơn đội nghĩa thì thôi, lại còn xuống tay như vậy hả?”

Vị đồng nghiệp này tên là Khương Vân Khởi, khi còn nhỏ cũng ở trong đại viện công an, cha mẹ cũng làm công an.

Anh ta và Thượng Dương là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, sau khi lên trung học thì mỗi người đều chuyển nhà.

Năm đó ở nhà trẻ, nhóc béo từng bị Thượng Dương đè ra đánh một trận, cuối cùng còn bởi vì ngoại hình không đáng yêu bằng Thượng Dương nên đã bị giáo viên thiên vị mắng, cũng chính là anh ta đấy.

Sau bao nhiêu năm, hai người đều làm công an, một người làm nhân viên điều tra nghiên cứu, một người làm trợ thủ điều tra nghiên cứu.

Khương Vân Khởi cằn nhằn oán giận nói: “Tôi không phải loại công an tinh anh như cậu, vừa rồi nếu phản ứng chậm một chút là sẽ trốn không thoát, tôi sẽ bị hủy dung luôn đó. Tôi còn chưa có người yêu, thứ duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có gương mặt này. Muốn sống nhàn rỗi chút nên mới chuyển tới bộ phận của các cậu, nhàn hay không cũng còn chẳng biết, giờ còn bị lãnh đạo hành hung như thế này?”

Đương nhiên hiện tại anh ta không phải nhóc béo nữa, ngoại hình cũng rất đẹp trai, nhưng những mặt khác thì không đáng nhắc tới.

Sau Tết Âm Lịch anh ta được điều từ bộ phận khác tới viện nghiên cứu, vốn là công an toà án, nghe nói do anh ta chủ động muốn xin được điều đi làm cảnh vụ nghiên cứu, nhưng sau khi đến, bởi vì lý lịch xấu, chỗ nào cũng lộ ra bốn chữ “nhà có quan hệ”, cho nên không ai bằng lòng dẫn dắt anh ta, cuối cùng vẫn là bạn cũ Thượng Dương tiếp nhận.

Lúc này anh ta cứ lải nhải như niệm kinh mãi.

Thượng Dương bị anh ta nói đến nhức đầu, nói: “Đừng có nói nữa mà đồ nhi, sư phụ đau đầu. Tôi sai rồi, được chưa?”

Khương Vân Khởi bắt đầu nói: “Sư mẫu có liên lạc với cậu không?”

“Không.” Thượng Dương vừa nghe xưng hô này thì có chút xấu hổ kì lạ, nói, “Có lẽ…… Chắc là bận rồi.”

Khương Vân Khởi hỏi tiếp: “Cậu không nói với anh ta là cũng đi công tác ở bên này sao? Hẳn là chắc anh ta vẫn còn ở tỉnh lị mà đúng không?”

Thượng Dương không nói gì.

Khương Vân Khởi nói: “Cấp trên cung cấp tổng cộng ba cái phương án điều tra nghiên cứu, hôm ấy cậu không ở đó, tôi thay cậu đi họp, xem thấy một người trong đó chính là tới tỉnh này, cho nên tôi đã tiên hạ thủ vi cường(*) giành thay cho cậu, còn nói là vì tôi muốn thuận đường tới phương Nam ngắm cảnh đẹp nước non, thật ra là vì để chắp cầu Hỉ Thước cho cậu và người đàn ông của cậu gặp nhau đấy. Cậu có thể cảm nhận được tâm tư tinh tế như nước của tôi hay không a?”

(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Thượng Dương: “……”

Đúng, Khương Vân Khởi không hề nói dối, là anh ta tiên hạ thủ vi cường, thay Thượng Dương chọn một trong ba cái phương án kia.

Nhưng nếu Thượng Dương tự mình chọn, đương nhiên cũng sẽ chọn cái này, bởi vì ——

Khương Vân Khởi nói: “Cậu đừng nói cậu hoàn toàn không biết anh ta cũng công tác ở tỉnh này a? Trong cuộc họp nội bộ hàng tuần, khi báo cáo tình hình công an trên phạm vi cả nước, trên PPT xuất hiện tên đội trưởng Kim - Kim Húc, may là trang đó chỉ dừng lại hai giây, nếu không con mắt cậu đã dán lên màn chiếu luôn rồi, tưởng tôi không thấy sao?”

Thượng Dương bị bạn nối khố nói như vậy thì khó tránh khỏi thẹn thùng, lỗ tai và mặt cũng hơi đỏ lên.

Khương Vân Khởi còn cố ý tặc tặc miệng, nói: “Nhìn không ra a Thượng Dương, khi cậu yêu đương sẽ thẹn thùng như vậy à, trước kia không phải đều là dáng vẻ bất cần sao. Chờ tôi gặp được đội trưởng Kim, cũng phải nhìn thật kỹ xem, ảnh chụp thì rất đẹp trai, xem người thật của anh ta ba đầu sáu tay mười tám loại võ nghệ như thế nào, mà có thể khiến cho cậu mê như điếu đổ như thế.”

Vẻ mặt Thượng Dương không nhịn được nữa, nói: “Khương Vân Khởi, cậu không ngồi họp cho đàng hoàng mà đi quan sát sư phụ cậu làm gì hả? Nếu cậu đặt tâm tư suy nghĩ lên việc đứng đắn, thì cũng không đến mức 30 rồi mà còn lao đao như vậy.”

Mặt Khương Vân Khởi nhanh chóng biến sắc, chép miệng một cái: “Người khác khinh thường tôi, cậu cũng khinh thường tôi? Tôi biết, tôi một mớ tuổi rồi, đi đâu người ta cũng không cần, không xe không nhà không tiền tiết kiệm, còn không có người yêu, chỉ có mỗi một gia đình hạnh phúc và một công việc ổn định, còn có ba mẹ yêu thương tôi……”

“Mau cất phép thần thông của cậu lại đi, đừng có mà niệm kinh nữa!” Thượng Dương sắp nổ đom đóm mắt đến nơi, điện thoại báo lên có tin nhắn đến.

Kim Húc: Vừa họp xong, mới xem tin nhắn, sao lại trùng hợp như vậy?

Tinh thần của Thượng Dương thay đổi trong nháy mắt.

Bảo Khương Vân Khởi phản ứng chậm, nhưng lần này lại phản ứng rất nhanh, lập tức ngậm miệng, anh ta biết trong khoảng thời gian này Thượng Dương khổ sở vì tình, nếu anh ta dám chậm trễ việc của Thượng Dương, cho dù là tình bạn từ nhỏ hay tình sư đồ thì kể cả trưởng bối trong nhà nói giúp cho cũng vô dụng, Thượng Dương thật sự có thể đánh chết anh ta luôn.

Thượng Dương đơ cứng ở đó, do dự nửa ngày, quyết tâm liều mạng, mặt dày trả lời:

Không phải trùng hợp, em tới là vì muốn gặp anh.

Từ thành phố cấp địa khu(*) này tới tỉnh lị, đi tàu cao tốc chỉ tốn 2 giờ, chờ đến khi không bận rộn việc chính, bỏ ra một buổi tối ra là có thể đi ngay, sáng sớm ngày hôm sau đi tàu cao tốc trở về, cũng sẽ không bị trễ việc.

(*)Thành phố cấp địa khu (地级市; bính âm: dìjí shì) là một đơn vị hành chính cấp địa khu (地区级, địa khu cấp hay 地级, địa cấp) tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. Ở Việt Nam không có cấp tương đương với cấp địa khu.

Chỉ sợ…… Kim Húc có muốn gặp anh không?

Yêu đương không đơn giản chút nào, một chút chút thôi cũng không hề đơn giản.

Chủ nhiệm Thượng bắt đầu cảm nhận được sự tổn thương của tình yêu, chẳng biết bản thân anh bị tổn thương nặng hơn, hay là anh khiến người khác bị tổn thương nặng hơn nữa.

Hơn mười phút trôi đi, vẫn không có động tĩnh.

Khương Vân Khởi đã tắm xong rồi, rửa ráy sạch sẽ gió bụi suốt cả đường, thay quần áo, muốn ra bên ngoài đi dạo.

“Ăn mì được không? Nếm thử mì chính tông bên này, tôi bao.” Anh ta thấy Thượng Dương uể oải không phấn chấn, đề nghị đi ăn cơm.

“Được.” Thượng Dương chưa đói chút nào, cũng không có hứng ăn, nhưng vẫn xốc lại tinh thần, đi công tác là đi để làm việc nghiêm chỉnh, hơn nữa nếu truyền cảm xúc tiêu cực ấy của mình sang người khác thì không hề tốt chút nào.

Hôm nay hai người bọn họ mới đến, chưa được sắp xếp công việc.

Lần này là điều tra nghiên cứu công khai, viện nghiên cứu đã kết nối với công công địa phương, ngày mai sẽ có đồng nghiệp ở địa phương tới đây dẫn hai người các anh đến các đồn công an và phòng cảnh vụ để làm điều tra nghiên cứu thực địa.

Cho nên chỗ ở cũng là do ban ngành địa phương sắp xếp ổn thỏa, lúc trước nơi này là nhà khách bộ công an, hiện giờ đổi thành khách sạn hạng sao.

Đi ra khỏi trong phòng, Thượng Dương ở đằng sau khóa cửa, còn đẩy đẩy cửa để xác nhận xem đã đóng kĩ chưa.

“A?” Khương Vân khởi đứng ở trên hành lang, nói, “Đây không phải người kia sao?”

Thượng Dương: “?”

Anh nhìn theo tầm mắt của Khương Vân Khởi, chỗ thang máy ở đầu kia hành lang chừng mấy chục mét kia, có một người đàn ông đang đi về phía này, mặc một bộ áo đen quần đen và mang giày da màu đen của công an.

Khương Vân Khởi chỉ từng thấy ảnh chụp của người này, năng lực nhận diện người tạm ổn, khi liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, anh ta quay đầu nhìn Thượng Dương, phát hiện ông bạn nối khố này của mình lại đang lui về phía sau một bước, anh ta không nhịn được cười, giống người nhà mẹ đẻ mà đẩy Thượng Dương về phía trước: “Cậu xấu hổ cái gì? Nhiệt tình lên đi chứ!”

Thượng Dương nghĩ thầm mau tránh tôi ra, tên Khương Vân Khởi đần độn này! Cậu hoàn toàn không hề hiểu rõ tình huống gì hết!

Dường như Khương Vân Khởi nghe được tiếng lòng của anh, cười hì hì nhấc chân đi mất…… Đi mất……. Mất mặt chết thôi.

Thượng Dương: “……”

Khương Vân Khởi nhìn thoáng qua người mới đến, không kiêng dè gì mà quan sát người ta, còn nhỏ giọng nói câu gì đó, sau đó mới nhanh như chớp mà đi mất.

Thượng Dương không nhịn được hoài nghi, rất chắc chắn là tên đần này đã nói với người ta ban nãy mình nóng ruột nóng gan như thế nào.

“Cậu ta nói gì với anh đó?” Anh cố gắng bình tĩnh đi tới trước mặt người kia.

“……” Đối phương nói, “Đồ đệ mới của em sao? Thấy tuổi tác cậu ta không nhỏ, bây giờ mới học nghề hả?”

Đầu óc Thượng Dương không đọc được những gì hắn đang nói, xụ mặt hỏi: “Đội trưởng Kim, sao anh lại có thể đến đây? Chẳng phải anh tới để hợp tác phá án với công an tỉnh lị bên này sao?”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương: “……”

Anh có chút sụp đổ, không kìm được nữa.

Thẻ mở cửa phòng mới vừa rút ra vẫn còn nóng, nó đang bị anh nắm chặt ở trong tay.

Kim Húc để ý thấy ngón tay anh vậy mà có hơi run, đôi mắt nhìn mình, hàm chứa vài phần áy náy.

Vốn lời chất vấn muốn nói ra mà lại không hỏi nổi.

Cuối cùng Kim Húc chỉ hỏi một câu: “Muốn gặp anh đúng không? Vì sao?”

“Vì……” Tuy Thượng Dương đã quen việc tiếp nhận trong chuyện yêu đương, nhưng vẫn bị câu hỏi ôn hòa này làm cho trở tay không kịp.

Trong bữa cơm tất niên đêm giao thừa, ba anh hỏi anh, tìm một người đàn ông là có ý gì? Cố ý để làm mất mặt ông ấy sao?

Anh trả lời, không phải, con yêu anh ấy thật lòng.

Ba anh bảo, nghe nói sắp được điều lên văn phòng Tỉnh của bọn họ rồi? Có năng lực, bảo cậu ta đừng có suy nghĩ đến, ở đâu về đó, cả đời chỉ làm một viên công an an ninh quèn, cũng là do cậu ta đáng đời.

Anh khiếp sợ hỏi, Thượng Duật Dân, ba điên rồi sao? Biết bản thân mình đang nói cái gì không? Ba có còn nhớ bản thân mình là công an nhân dân hay không?

Hôm đó anh chưa ăn xong cơm mà đã rời đi, về chỗ mình ở gọi điện thoại cho Kim Húc, phun tào nói ba anh tuổi càng lớn càng nói chuyện vô lý, vẫn còn coi anh là đứa trẻ con như thế, phái phản động đều là hổ giấy, anh không thèm sợ.

Rạng sáng 1 giờ, mẹ anh gọi điện thoại tới nói ba anh bị đột quỵ nhồi máu não rồi.

7 giờ rưỡi sáng, sáng sớm Tết Âm Lịch, anh ngồi trên ghế dài bệnh viện, nói với người yêu đang trực ban ở Tây Bắc xa xôi vào đúng ngày mồng một rằng: “Tạm thời chúng ta đừng nên liên lạc nữa.”

Ở phương nam, sau 66 ngày.

Ánh nắng trong căn phòng khách này rất đẹp, sáng ngời ấm áp.

Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nước, cây đào ven hồ, hoa soi mặt nước, thắng cảnh ngày xuân.

Muốn gặp anh đúng chứ? Vì sao?

Cuối cùng Thượng Dương đã nghĩ được một đáp án, nói: “Là…… Vì muốn gương vỡ lại lành?”

Đây cứ như đang chơi xấu vậy? Quá khốn nạn. Chính anh cũng không nhịn được mà nghĩ như vậy.

“Chỉ tách ra hơn 60 ngày,” Khuôn mặt anh tuấn của Kim Húc tưởng chừng như đã muốn nứt ra đến nơi, nói, “Đã được coi là gương vỡ rồi hả? Anh không chấp nhận, còn chưa trọn vẹn thì vỡ cái gì?”

Trong lòng Thượng Dương thoải mái hơn hẳn, nghĩ thầm, vậy anh còn hỏi? Em không trả lời loại câu hỏi này, không giống như anh, em nhớ anhnên mới đến gặp anh.

Anh cũng hỏi: “Vậy anh tới gặp em, để làm gì?”

Kim Húc mím môi, vừa cười lại vừa chế giễu, nhìn anh rồi cầm lấy tay anh, trong lòng anh lo lắng nhưng cũng để cho Kim Húc nắm.

Kim Húc bao tay của anh trong tay mình, hai mắt giống như hai vầng thái dương phản chiếu, nhìn anh làm cho cả người anh ấm lên, sống lại.

“Anh đến để đưa em đi trốn.” Người yêu mới chia tay hơn 60 ngày đã nói như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.