Thượng Dương không biết làm thế nào, nhưng vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với hắn, ví như nói lời xin lỗi, nói câu nhớ nhung, còn có về tương lai đã nghĩ đến trong khoảng thời gian này.
Nhưng hai người bọn họ không chỉ là “Gương vỡ lại lành” nhanh nhất trong lịch sử, thời gian gặp được nhau còn rất ngắn.
Sau khi Kim Húc nhìn thấy được tấm ảnh chụp vé máy bay Thượng Dương gửi cho mình thì đã tra cứu thông tin của chuyến bay, vội vàng đi tàu hỏa từ tỉnh lị đến thành phố để gặp mặt Thượng Dương, rồi tranh thủ thời gian quay trở về.
Từ nơi Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến phối hợp với văn phòng Tỉnh ở địa phương phá án, tầm quan trọng của vụ án này cũng không cần phải nói rõ, Thượng Dương tự nhiên hiểu.
“Chỉ còn nửa giờ, anh phải đi rồi.” Kim Húc xem thời gian, buồn bực nói, “Vốn dĩ anh dự định, có thể có được một tiếng để chỉnh đốn em……”
Hắn bỗng nhiên dùng có ánh mắt chút hung ác nhìn Thượng Dương.
Thượng Dương lập tức xấu hổ mà xin lỗi: “Xin lỗi.”
Buổi sáng mùng một anh gọi điện thoại cho Kim Húc xong thì trong lòng luôn có một cảm giác tức giận, nhưng lại không biết nên trách ai, có thể trách được ai đây? Anh chỉ có thể tự trách mình, trách lâu như vậy, vừa nhớ tới việc này thì liền phản xạ có điều kiện mà nghĩ, đây đều là do anh sai.
Sự hung ác của Kim Húc vô cùng ngắn ngủi, thoắt cái đã không thấy nữa, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-gia-hien-di-noi-nao/2638831/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.