Mặt trời đã lên ngang đường chân trời, căn phòng bệnh vắng lặng, chỉ có tia sáng nhạt yếu ớt là luồn lách qua khẽ rèm xiên vào bên trong.
Hạ Nhất Minh rủ rỉ dỗ dành Tô Bùi ngủ thêm một chút nữa.
Tô Bùi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, miệng vẫn mấp máy khẽ khàng, “Tiểu thuyết, cậu còn chưa đọc ấy, có muốn đọc không…”
Hạ Nhất Minh sực nhớ mình và Tô Bùi có một lời hứa hẹn rằng sẽ cùng nhau đọc cuốn tiểu thuyết mới đã được chỉnh sửa vào ngày kỷ niệm trường. Cậu ngỡ Tô Bùi đã quên.
“Em tưởng anh sẽ cho em leo cây cơ.” – Hạ Nhất Minh chọc anh.
Tô Bùi mím môi cười, “Anh gửi đến hòm thư của cậu đấy, anh viết xong rồi, mà muốn tặng cậu một bất ngờ.”
Hạ Nhất Minh quá ư thỏa mãn với phúc lợi đặc biệt này, “Vậy em lại là độc giả đầu tiên à.”
“Ừ, độc giả đầu tiên.”
Hạ Nhất Minh vội vàng ra ghế nằm rồi mở điện thoại lên xem.
Bẵng đi một chốc, Hạ Nhất Minh hỏi, “Lần trước có phải em nói không thích phải không anh?”
Tô Bùi mơ màng thì thào, “Ừ… cậu nói vậy… giờ vẫn thế à?”
“Em sai rồi, cuốn này hay lắm, càng đọc càng cuốn, hay hơn lần trước em đọc rất nhiều.”
Tô Bùi nhẹ nhõm cười, “Có phải vì anh đang nằm đây nên cậu an ủi anh không? Anh không cần an ủi đâu.”
Hạ Nhất Minh lập tức thanh minh, “Em gạt anh làm gì.”
Tình tiết trong cuốn mới này vẫn theo sườn cũ, khác chăng là tính cách nhân vật và cách diễn đạt đã được chỉnh trang mượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dong/989057/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.