Tô Bùi cứ lè nhè từng chữ một, anh chỉ muốn nói mãi và cứ nói mãi thôi, về cái sự nam tính của Hạ Nhất Minh trong đám đàn ông như thế nào ấy.
“Anh nói thật đấy, cậu cứ như một con thú hoang vậy, năm cây… sáu cây đường rừng… người bình thường chả ai leo được… anh cũng không leo được… mà…”
Hạ Nhất Minh dành lời, “Em biết!” – cậu chưa tự kỷ đến mức nhận vơ về mình, đương nhiên thích thì vẫn thích nghe anh thổi phồng sự nam tính của mình rồi, nhưng nói “em biết” là bởi cậu biết rất rõ Tô Bùi nghĩ về mình như thế nào.
Ấy nhưng anh lại nói, “Không phải…”
Hạ Nhất Minh cười khẽ, “Vậy rốt cuộc là sao?”
“Anh lo là cậu… áp lực quá. Cậu dồn nén quá… đâm ra anh lo, anh cứ đắn đo mãi không biết có phải công việc đã gây quá nhiều áp lực nên cậu mới thích… thể thao mạo hiểm để giải tỏa áp lực hay không…”
Tô Bùi ngập ngừng chậm rãi, anh cố gắng biểu đạt ý của mình một cách thật rõ ràng.
Hạ Nhất Minh không ngờ Tô Bùi sẽ nghĩ như vậy. Hai tay cậu ghì chặt lấy ngực, im lìm không nói một lời.
Cậu đã muốn vượt qua ranh giới ấy quá nhiều lần.
Rồi đồng thời, cậu lại cảm thấy chỉ cần duy trì vĩnh cửu mối quan hệ với anh như hiện tại là đủ.
Thứ trái cấm thiêng liêng cao quý nhất không cần đến những nụ hôn hay những cái đụng chạm.
Tô Bùi tiếp tục, “Nên hôm nay, cậu phấn khởi… anh cũng mừng… may mà cậu không phải con anh, chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dong/235202/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.