Trầm Ứng Hoàn nhìn thân ảnh co ro vừa xuất hiện trên sô pha nói: “Đừng nói với tôi là từ trên trời rơi xuống đi?”
Người sau lưng không ai dám phát ra một chút âm thanh nào, thấy Trầm Ứng Hoàn đã quay người đi, cặp mắt kính giống như được phủ thêm một tầng thủy tinh không thể nhìn thấu, hắn nhìn những người trước mặt nói: “Nói a ~ sao tự nhiên đều bị câm hết vậy? Tôi nuôi mấy người thế nào hả?”
Cuối cùng có một người đứng lên, cuối đầu nói: “Là công ty chuyển phát nhanh đưa tới, ở trên có nhãn hiệu của công ty.”
“ Nga ~ công ty chuyển phát nhanh từ khi nào ngay cả người cũng chuyển rồi?” Trầm Ứng Hoàn thản nhiên cười, thì thấy một người khác cũng đứng lên nói: “Là…. là dùng hộp các tông để đưa vào, chúng tôi sợ có thứ gì đó, cho nên mới mở ra xem, nhưng lại phát hiện là một đứa con trai, nên….. nên trước hết đành để y nằm đây.”
Trầm Ứng Hoàn dùng ngón tay nhu nhu góc trán, cuối cùng vẫn nhịn xuống tức giận đuổi họ ra ngoài. Mà lúc này Tô Lương đang ngủ rất sâu, cũng không biết là thật sự ngủ say, hay là bị hôn mê nữa.
Trầm Ứng Hoàn nhíu khóe môi, theo thói quen dùng tay đẩy chiếc kính không gọng viền lên, ngồi xuống ở một bên, chăm chú nhìn Tô Lương, suy tư bắt đầu bay xa, người này làm gì cũng quá rõ ràng rồi, chỉ cần dùng chút tâm tư đi kiểm tra thì có thể tra ra được người là như thế nào bị đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-da-bat-luu-nhan/2220707/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.