Bước chân Tô Lương ngừng một lát, rồi vẫn đi theo Trầm Ứng Hoàn vào trong. Thật ra trong đó là một gian phòng âm u, bên trong rất tối, Tô Lương mò lên vách tường đi vài bước, chợt nghe thấy tiếng cười của Trầm Ứng Hoàn, sau đó tách một tiếng, đèn trên đỉnh căn phòng được bật sáng. Chẳng qua không phải là loại đèn sáng trưng bên ngoài mà là loại đèn màu hoàng lục hôn ám, chiếu lên trên mặt người khác tạo nên sự kỳ dị lạ kỳ.
Nhờ ánh sáng nhàn nhạt đó, Tô Lương tóm lại có thể nhìn rõ được bố trí trong phòng, chẳng qua khiến y lưu ý nhất chính là thứ chiếm đầy hai bờ tường, trên đó dán đầy những bức ảnh.
Tô Lương ngạc nhiên chầm chậm bước qua dưới sự chú ý của Trầm Ứng Hoàn, dùng ngón tay rờ rẫm lên tường, cuối cùng tìm được thân ảnh lớn lên trông rất giống mình.
“ Tôi chỉ nhắc thế này thôi, đừng thấy những bức ảnh này nhỏ bé, nhưng đều là tuyệt bản, chỉ có một mình tôi có ảnh của Tô Ngự. Tôi nhớ lúc đó hắn bảo tôi giúp hắn chụp hình, đã có chút không đúng rồi, chẳng qua lúc đó tôi cũng không có nghĩ gì nhiều, ai biết sang ngày hôm sau thì……” Trầm Ứng Hoàn cười dựa lại, chỉ vào đại khái mười mấy tấm ảnh trên tường nói: “Đây đều được chụp vào ngày hắn hẹn tôi cùng đi đánh squash*.”
Người trên ảnh cùng với Tô Lương thật sự vô cùng giống nhau, nếu như nói có cái gì không giống, thì chính là Tô Ngự cao hơn y một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-da-bat-luu-nhan/2220706/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.