Khi mọi người đã an vị trong ngôi khách đường, mười vị nhà giàu chuyềntay nhau ngắm nghía, xem xét số châu báu quý giá. Vị nào cũng muốn làmsở hữu một viên bảo ngọc. Lão Tam một mực từ chối không bán và nói rằngđem lên kinh đô sẽ bán được giá cao hơn cho các ông “hoàng” bà “chúa”.Đó là một tâm ý thành thực. Nhưng những vị phú ông lại cho là lão Tamvốn tay sành sỏi, muốn gián tiếp chê bai các phú ông trong làng quê kệch không dám bỏ nhiều tiền để dám xài bảo ngọc.
(mất một đoạn)
Lần này thì một mình lão Tam không còn sức mang nổi. Và cả ba cô cậu dùcó xúm vào khiêng giúp đỡ, chắc chắn cũng không sao mang xuể ra xe. Cuộc tiếp đón trở thành một cuộc mua bán náo nhiệt. Lẽ tất nhiên, lão Tamđột nhiên trở thành vị phú ông thứ “mười một” giữa những vị hào phútrong làng.
Con người ta “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”. Lão Tam nói câu gì bây giờ cũng được mọi người chắp tay cung kính tán thưởng.
- Dạ lão nói vậy đúng lắm! Lời lão bối nói ra như “khuôn vàng thước ngọc” vô cùng chí lý, chúng tôi thảy đều khâm phục!
- “Quý vật tầm quý nhân” thực không sai! Các vị vua mua đặng bảo ngọc ắt có điềm lành vua triệu chúa vời, trong nhà sinh ra mười điều quý.
Phẩm Đại lão ông vuốt râu nói :
- Lão bình sinh đóng vai trọc phú chốn thôn dã, “tứ quý” trong thiên hạnghe nói có “quyền, cước, chức, vị” chỉ mong lấy một cho con cháu vẻvang cũng khó, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-cuong-bat-hoai/2999589/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.