Khi bọn người Văn Tú Tài đi khuất, trên con đường từ thao trường dẫn đến thị trấn dọc ven sông, người đi đường nhận thấy ông già ăn bận quần áonông dân và hai cậu nhỏ vị thành niên vừa đi vừa nói chuyện. Một cậu bémặt láu lỉnh lanh khôn, còn cậu kia cũng chững chạc nhưng ngờ nghệch.
- Cha mẹ ôi! Bọn họ đánh nhau dữ dội quá. Lúc gã kia bị chặt đầu máuchảy có vòi tia lên không trung, cháu sợ nhắm tít cả hai mắt lại. Bâygiờ nghĩ lại vẫn còn kinh hãi.
Cậu nhỏ Cung Đình kéo lê đôi vân hài thêu trở nên quá rộng so với đôibàn chân thu nhỏ của cậu, quần chùng áo dài, thản nhiên đáp :
- Có gì mà sợ hãi, tôi đã “mần” như vậy nhiều lần...
Cụ già cuống quýt xua tay :
- Đi với ta đừng nói nhảm nhí, người ta nghe người ta bắt bỏ tù cả lũ thì chết!
Chẳng mấy lúc, ba người đến khu chợ đông. Người buôn bán chen vai thíchcách, đi lại sầm uất, Trương Bỉnh Nhi kêu đói luôn miệng, nhắc nhở thúcphụ cho ăn “khá” hơn mọi khi vì hôm nay được món phát tài.
- Có tiền nhưng còn phải để dành, đủ tiền thuyền xe về chứ. Ăn hết ngửa tay ăn xin được sao?
Vô hàng quán nào cũng đông nghẹt thực khách vì người đi xem trở về đều tìm tửu lâu ăn uống nhậu nhẹt.
Chợt đi qua một quán ăn rộng rãi, khang trang, mùi các món chiên xào bay ở trong bay ra thơm nức mũi. Cậu nhỏ hít hà thèm nhỏ rãi, ông già cứhếch mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-cuong-bat-hoai/2999586/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.