Một buổi sớm kia, Vạn Diệu sơn trang và khu đồi chè vừa được nhuốm ánhsáng. Vầng thái dương le lói chân trời, mọi người nhận thấy một khách bộ hành, vai mang khăn gói, tay chống gậy, dáng đi mệt mỏi lùi lủi mộtmình trên con đường nhỏ.
Người này trông đã đứng tuổi, vẻ mặt lương thiện, song có điều gì khẩncấp nên đi đâu cũng hỏi thăm có ai biết ông chủ thuyền họ Vệ, hắn mô tảđúng hình dạng ông ta, vợ con và một số người làm công của ông.
Ông chủ thuyền họ Vệ được Mã phu nhân rất tin cậy, các việc trong sơntrang và vùng đồi chè về tiền bạc, thực phẩm, giao dịch buôn bán vớingười ngoài đều do ông ta quản lý, đôn đốc.
Ai đã tới khu vực mà hỏi đến tên ông thì có người dẫn tới ngay. Khi được gặp Vệ quản gia thì hai người nhận ra được nhau.
Người lạ mặt này chính là thân tín của ông chủ thuyền đi ngược lên DiênBình phủ, Mã phu nhân đã nhờ mang thư báo tin cho Thanh Diện Thần Quânhay việc tiểu thư Tiêu Bạch bị trúng thương nơi mắt. Sự nhờ chuyển giaothư này tất nhiên phải có môi giới của ông chủ thuyền họ Vệ. Người mangthủ thư hôm nay chính là người đầu tiên đã mang tin tức từ Diên Bình phủ tới.
Sau khi trao đổi những câu thăm hỏi về gia quyến thân bằng cố hữu giữasự quen biết nhau từ trước, người kia cẩn thận lấy trong bọc ra bức thưđưa cho ông chủ thuyền họ Vệ xem. Ông này đọc xong xiết bao kinh hãi,vội tức tốc mang thư ra và dẫn người này tìm gặp Mã phu nhân.
Từ hôm tới Vạn Diệu sơn trang, Mã phu nhân ít khi ở bên ngoài, bà đã sửa sang tuyệt cốc thành một khu vực rất đẹp đẽ, thanh nhã. Tại trong tuyệt cốc, dùng sức lực của hai Cẩu đầu quái và các Miêu nhân, bà đã tái lậpmột tòa nhà đá rất rộng lớn, có đại sảnh chính giữa, hai bên là Tả Vu và Hữu Vu, chung quanh có nhiều ngôi tiểu trúc, có hành lang nối liền.
Nếu tuyệt cốc được chứa cỏ dồn lương, dự trữ nhiều thực phẩm thì ở ngoài chẳng có phương cách nào vô, thiên binh vạn mã có vây hãm cả năm cũngchẳng phương hại đến người sống bên trong. Dù đốt lửa bên ngoài thì cũng chẳng thể làm cháy bên trong. Dẫu tháo nước đắp ngòi thì ở trong cũngkhông bị khô cạn hoặc ngập lụt vì địa thế cao nước sẽ chảy xuống rồithoát ra ngoài qua các kẽ đá. Người bên trong không thể chết khát được.Lối đi vô vừa dài vừa hẹp, một người trấn thì vạn người khó lọt.
Thổ nghi tuyệt cốc giúp trồng một loại “rau miến”, mọc rất nhanh chóng,chiên xào ăn rất thơm ngon, rất tốt cho những người ưa món ăn thanh đạmmà có đủ chất bổ dưỡng. Mã phu nhân chú trọng đến việc mở mang phíatrong hơn là mé ngoài. Như vậy, bà và Vương phu nhân có thể sống yêntĩnh, để các hiệp sĩ xuất du giang hồ thành toàn ý chí diệt ác hướngthiện giúp đỡ dân lành.
Mã phu nhân tiếp người đưa thư do ông Vệ quản gia dẫn vào. Bên trongthạch thất rất rộng rãi, khang trang. Bà được biết lá thư báo tin TiểuBạch bị mù không thể nào tới tay Thanh Diện Thần Quân được. Từ hôm vắngmặt Tiểu Bạch, trong Quảng Mục trường đã xảy ra biến cố trọng đại.
Hai cha con Thần Đao đại hiệp từ giã Thanh Diện Thần Quân trở về TrựcLệ. Trang chủ mất con gái, còn một mình đâm ra nóng tính. Uống rượu thật nhiều nên ông say sưa suốt ngày, hay đánh đập kẻ ăn người ở rất tànnhẫn. Nhiều tráng sĩ trong trang trại bỏ đi không sinh sống trong trạinuôi mục súc nữa.
Hắc Y đạo trưởng ở Bạch Hoa cương hay tin Ngũ Độc Thiên Nhân bị thất bại tại Diên Bình phủ, quy hết cả tội này lên đầu Trang chủ. Hắn tuyên thệrằng: Thiên tuế là bậc chí tôn, ngang cùng Thái tử, không thể hành tộiđược, vậy hai Minh chủ Võ lâm trong Đại Hội phải chịu trách nhiệm, thếtội cho Thiên tuế.
Hắn phái người đi bắt Thanh Diện Thần Quân đem về Bạch Hoa cương trịtội. Mặc dầu Ngũ Độc Thiên Nhân hết sức can ngăn, nhưng thủ lãnh Hắc Ynhất định không nghe. Hiện nay có sự chia rẽ giữa triều đình và bọn HắcY.
Trước khi người đưa thư tới Quảng Mục trường gặp mặt Thanh Diện ThầnQuân thì tiếc thay ông ta đã bị thủ hạ đem thuốc mê bỏ vào rượu cho ôngta uống. Bị mê man bất tỉnh, bọn Hắc Y xông vào cướp phá Quảng Mụctrường bắt sống ông ta đem về trình diện thủ lĩnh Hắc Y.
Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân hay tin có chiêu tập thủ hạ đông năm trămngười và một số cao thủ bờ bắc sông Hoàng Hà tôn phục ông để đến tiếpcứu. Nhưng quá muộn, tới nơi chỉ thấy trang viện đã cháy thành đống trotàn, của cải bị cướp mang đi hết như quang cảnh Vạn Diệu sơn trang củaLão Thần Y năm xưa.
Ngũ Độc Thiên Nhân cũng thân hành đến tra xét vụ này. Người ta đồn đạirằng, sau vụ án này có rất nhiều cao thủ võ lâm cũng nối gót Thanh DiệnThần Quân bị đảng Hắc Y bắt đi mất tích. Cả đến Ngũ Độc Thiên Nhân cũngkhông nghe thấy ai nói đến nữa. Kim Cương Hắc Đao rất e sợ nên cũng đãgiải tán bọn thủ hạ, đem cô con gái đi ẩn trốn nơi nào rồi không ai được biết.
Người đưa thư cho biết là mọi người mong mỏi vị “đầu bếp trẻ tuổi” maumau tái xuất hiện để giải cứu cho vị chủ nhân Quảng Mục trường. Vì lẽ,nhân dân ngưỡng mộ ân đức của Trang chủ hay bố thí, có lòng nghĩa hiệpvị tha. Người mà họ quý mến hơn hết thẩy là tiểu thư Tiểu Bạch, “ngôisao sáng” của phủ Diên Bình.
Được tin này, Mã phu nhân xiết đỗi kinh hoàng. Bà căn dặn mọi người không cho Tiểu Bạch hay biết, sợ nàng lo sợ buồn rầu.
Bà liền triệu tập cuộc họp hội nghị đủ mặt những nhân vật trọng yếutrong sơn trang kể cả những người mới gia nhập như hai anh em hòa thượng nọ.
Mê hòa thượng từ hôm được ngủ giấc ngon lành trong địa huyệt, uống thuốc điều trị, sức khỏe đã hồi phục nhanh chóng. Trong lúc tỉnh táo, vị hòathượng cũng có tính tình khả ái, hiền khô và dễ thương như Vương Nhi.
Mã phu nhân thuật lại cho mọi người biết sự việc xảy ra tại Quảng Mụctrường, và sự hoạt động tích cực võ đoán của chúa đảng Hắc Y bắt sống cả Võ Lâm Minh chủ. Bây giờ theo ý của Mã phu nhân, ta phải tạm gác thùriêng, chưa nghĩ tới việc nhập Kinh, vào phủ Thân vương để giết gianthần Tạ Bưu trả thù cho Lý Lăng vương. Việc cấp bách là phải đánh bạibọn Hắc Y chiếm ngự Bạch Hoa cương để giữ vững an ninh cho sơn trang đã.
Nàng Chi mai tha thiết nói rằng :
- Hiện nay ông trùm Miêu động Thủy Sơn và hơn ba trăm trai tráng cũng bị giam cầm tại sào huyệt Hắc Y đảng. Kính xin phu nhân và các thiếu hiệpxuất binh tới Bạch Hoa cương để mau mau giải cứu những Miêu nhân thìtoàn thể sơn động một lần nữa sẽ đời đời ghi công đức. Miêu động ThủySơn cũng đã bị bọn giặc này đốt cháy, tiêu thổ thành bình địa. So vớithảm họa Bạch Hổ thì bọn giặc cướp áo đen hoành hành còn tàn khốc hơnnhiều. Thần Ma
Mật Tăng cũng khẩn khoản xin các thiếu hiệp ra tay tiêu diệt Bạch Hoacương để giải cứu cho nhân dân các bản người sơn nhân suốt một dãy Lưỡng Xuyên bị nạn cướp của bắt người đi làm phu đục đá nơi hầm mồ.
Thất Tình Tú Sĩ nói :
- Việc đi tìm Lão Thần Y cũng là việc quan trọng để chữa mắt cho tiểuthư Tiểu Bạch kẻo tội nghiệp. Bây giờ đã biết thân phụ nàng bị bắt đemvề đấy thì chúng ta phải đến ngay nơi đó, không nên chậm trễ. Huống hồtrong tay ta có mấy tên hàng binh và Khương Lã Bá. Chúng có thể chỉđường cho chúng ta đột nhập Bạch Hoa cương. Nếu giết được tên thủ lãnhHắc Y và lột mặt nạ xem y là ai thì danh tiếng sẽ lan truyền trong tứxứ, anh hùng võ lâm sẽ phục tùng chúng ta và lúc đó chấn chỉnh lại cácmôn phái võ Trung Nguyên cũng dễ dàng. Con hy vọng gặp được mấy tên phản sư môn tại sào huyệt đó, con sẽ giết để trả thù cho sư phụ con.
Thiết Đầu hòa thượng xin tình nguyện đi gọi các em hắn đến giúp một tayđể đại phá Bạch Hoa cương, lấy vàng ra xây dựng chùa chiền và chấn hưngPhật Pháp.
Hai vợ chồng Hắc Hồ song quái cho biết ý kiến là phải rất thận trọng.Bạch Hoa cương là nơi có rất nhiều sự nguy hiểm đúng như lời của Ngũ Độc Thiên Nhân đã nói cùng Lý Thanh Hoa :
- Đột nhập Bạch Hoa cương nơi giam giữ Lão Thần Y còn khó hơn là tìmđường lên trời hay xuống địa phủ. Ta không nên khinh suất kéo tất cả đến nơi đó, nếu bị sa cơ quan hoặc cạm bẫy thì chẳng thoát một người nàorước ngay đại bại từ ngay khởi đầu.
Mã phu nhân khen phải. Bà nói :
- Trước khi vào hổ huyệt phải thăm dò đường lối vào bên trong hang. Bạch Hoa cương ở cách xa đây ngàn dặm. Đường mòn xuyên rừng xuyên núi khôngcó, chuyển vận lương thực rất khó khăn. Nếu kéo đi đông người thì dễ bịbại lộ hành tung, mà đi ít thì khó bề thủ thắng và liên lạc lấy tin tức. Ta đã nát óc từ hôm xảy ra trận ác chiến diệt bọn Khương Lã Bá. Ta rấtlấy làm ngạc nhiên không hiểu sao chưa có thám báo của chúng tới dò lavùng này. Bây giờ mới vỡ lẽ là có sự chia rẽ giữa những tên ác tặc đầunão với Thiên tuế thống lĩnh bọn Hắc Y đi tìm bắt chúng ta ngày nọ. Sởdĩ có việc bắt giữ những võ lâm cao thủ như Thanh Diện Thần Quân là đểcủng cố lực lượng phô trương thanh thế phe phái của chúng. Một khi lựclượng Bạch Hoa cương đã mạnh mẽ tới tột đỉnh thì kẻ nào có chút uy thếmà ra mặt chống đối với chúng thì chúng sẽ thẳng tay đánh gãy gục khôngchút thương hại. Ta đồng ý chỉa mũi nhọn ngay vào Bạch Hoa cương. Nhưngđảm trách việc đó, phi Lý Thanh Hoa thì chẳng có ai đủ bản lãnh vào hổhuyệt. Trong Bạch Hoa cương có rất nhiều Miêu nhân bị bắt giam cầm, cầncó sự thông tin với những người bị câu lưu để mưu cuộc trong ứng ngoạihợp. Ta cũng biết đột nhập Bạch Hoa cương không phải dễ dàng, phải khéoléo cải trang mới lọt vô được. Vì thế đã nhiều ngày nay ra nghiên cứukhuôn mặt, tính tình của Khương Lã Bá để cải trang một Khương Lã Bá giảhiệu cùng với mấy tên hàng binh giả vờ bắt sống được Thần Ma Mật Tăngđem về giao nộp thì mới nhập vô trong được an toàn. Những người hóatrang thành Miêu nhân và hàng binh phải là những người có võ công tuyệtluân thì mới hỗ trợ được nhau trong lúc gian nguy. Vậy ai có tình nguyện đóng vai hàng binh và Miêu nhân giả hiệu thì cho ta biết để còn nghiêncứu và huấn luyện hóa trang. Lần thám hiểm Bạch Hoa cương này lành ít dữ nhiều. Sự may mắn toàn vẹn mà về thì ít. Sự an nguy bất trắc thì nhiều. Vì vậy phải hỏi ý kiến của mọi người để mong được thực tình hưởng ứng.
Nhất Tiếu lớn tiếng nói to :
- Mẫu thân hỏi làm gì cho mất thì giờ. Đã lâu cứ ở trong sơn trang quẩnchân hết chỗ nói đâm ra ngớ ngẩn không biết ngoài đời đã xảy ra khôngbiết bao nhiêu việc trọng đại. Con tính nên tạm rời nơi đây đi thẳng đến Bạch Hoa cương vừa viễn du vừa tận diệt bọn Hắc Y những đòn trả đũa cực kỳ gay cấn là khoái chí nhất. Con đã xin mẫu thân bao nhiêu lần đi tớinơi đó để giết bọn chúng mà.
Mã phu nhân trả lời :
- Hài nhi chỉ biết một mà không biết hai. Vợ chồng Hắc Hồ song quáitrước đây cũng là người làm trong nhà Lão Thần Y như Khương Lã Bá. Hơnthế là cả hai người đều có giao dịch với thủ lãnh Hắc Y kiểm soát vùngThất Chỉ sơn chạy dài trăm dặm chung quanh đây nữa.
Nhất Tiếu và mọi người đều tròn xoe mắt hỏi :
- Ủa! Sao có chuyện kỳ vậy? Hắc Hồ song quái biết thủ lãnh Hắc Y sao? Thế thì kẻ thù của chúng ta ở trước mặt chúng ta đây à?
Mã phu nhân gật đầu và nói tiếp :
- Chuyện tẩu hỏa nhập ma chỉ là một chuyện bịa đặt. Không có bao giờ một người luyện công phu trong mười tám năm rồi tự nhiên lại bị chính côngphu đó hại lại mình. Ngoại trừ trường hợp tìm tập công phu mới lạ khác.Tuy nhiên hai vợ chồng Hắc Hồ có công phu Thủy Hỏa, Chu Sa và Hàn Băngđối nghịch nhau. Cả hai người liên hợp đánh ai thì thật là rất nguy hiểm cho đối phương. Lúc mới tới Vạn Diệu sơn trang thì hai vợ chồng bấtđồng ý kiến trong việc thăm dò tân trại, Hắc Hồ lão bà muốn tấn cônggiết ngay người trong trang nhưng lão ông thì cẩn thận hơn, muốn biết rõ đối thủ là những người nào? Đông hay ít, nhân số bao nhiêu? Trong lúccãi nhau ầm ĩ thì Nhất Tiếu vác kim đao chạy ra. Trông thấy kim đao sáng ngời hai vợ chồng nhận ra là Kim Đao của truyền nhân Tịnh Hải đại phápsư nên không dám động thủ trước. Kế đó hai người bày ra trò tẩu hỏa nhập ma nhưng chính là để biểu dương công phu một người đỏ như than hồng,một người lạnh như băng tuyết để xem trong bọn ta đối phó cách nào. Aingờ hai Cẩu đầu quái xáp lại khiêng băng hai người một cách dễ dàng vàotrong tịnh xá. Lý Thanh Hoa có nói riêng cho ta biết đó là một cách biểu diễn công phu trong cuốn Lạc Hồn thủ pháp Kỳ Thư về hai chương Thủy Hỏa nội công. Tương kế tựu kế chính Lý nhi đã dùng kiểng bạc truyền thanhkhiến hai Cẩu đầu quái đương khiêng hai vợ chồng Hắc Hồ song quái, dùngmột phương pháp đặc biệt án mạch của Thái Công chưởng Pháp ấn nghẹn uyển mạch khiến khí lực đã tiết ra không thể thu hồi lại được. Chừng tới khi hai vợ chồng nắm tay nhau hai luồng khí công đối nghịch mà không thểđiều khiển và thu hồi được nên đánh đá lẫn nhau đến thổ huyết và vẹo cảxương sườn. Lý nhi đã dùng bí thuật điểm huyệt trấn áp được Hắc Hồ songquái hai người mê man bất tỉnh. Bất ngờ tiểu thư Tiểu Bạch lại có từ tâm bác ái muốn cứu hai người. Nàng cố tình nắm tay hai người để hòa hợphai luồng nghịch khí, không dè bị nghịch khí dội lại đột nhập vào thânthể làm nhộn nhạo trong người. Ở trong địa huyệt, ta và Lý Thanh Hoatheo dõi giúp đỡ cho Tiểu Bạch dung hợp hai luồng nghịch khí. Vô hìnhchung Tiểu Bạch luyện được Hỗn Nguyên Công. Công phu càng cao thì mỗilần nắm lấy hai tay Hắc Hồ lão ông và lão bà là một lần giao đấu rấtnguy hiểm. Vì chính hai người này thấy nghịch khí xâm nhập vào châu thân mà vẫn thấy nàng sống phây phây thì tức giận quyết đề khí thực mạnh, cả hai luồng liên hợp tấn công thì Tiểu Bạch không chịu nổi phải chết. Aingờ Tiểu Bạch lâu ngày tập đã quen lại thêm linh đan luyện bằng kỳ hoadị thảo trong hầm bổ dưỡng rất nhanh chóng nên chẳng bao lâu càng bịnghịch khí tấn công mạnh chừng nào thì công phu chóng vượt lên thượngthặng chừng ấy. Cho tới ngày như bình ngọc, nước dội mãi vào tràn đầy,hai luồng nghịch lực bắt đầu phát tiết ra ngoài. Lý Thanh Hoa nhân cơhội đó liền hợp lực cùng Tiểu Bạch và hai Cẩu đầu quái khơi rộng đượccon đường thông từ phòng cung Tý sang Ngọ tạo một trung tâm Bát Quái đồrất mát mẻ, tụ thành một linh địa để luyện công điều khí. Lúc đó mặtTiểu Bạch đã nửa xanh nửa đỏ, khí lực phát ra khá dồi dào, nàng đánh vào vách đá làm núi lở đá tan. Lúc đi tới trung tâm Bát Quái Đồ, âm dươnghòa dịu, Tiểu Bạch ngồi đó nhập định liền trong ba ngày, công phu kếtquả lớn. Nhưng vì dưới địa huyệt khí đất âm u thiếu nắng thái dương nêncần vài giờ thâu nhập thần quang mặt trời. Chúng ta ra lịnh cho mọingười phải nai nịt binh khí canh phòng cho Tiểu Bạch lúc nàng luyện công ngoài trời là lo đề phòng hai vợ chồng Hắc Hồ song quái. Vì rất có thểhai vợ chồng người này ghen tức phá đám gì chăng. Ta đã bí mật khiến hai Cẩu đầu quái canh chừng hai người bén gót, không rời phút nào. KhươngLã Bá sở dĩ động binh phục kích chúng ta ở gần Vạn Diệu sơn trang làtrông cậy sự giúp đỡ của Hắc Hồ song quái nên mới dọa nạt Thần Ma MậtTăng là cao thủ Hắc Y rất đông ở đây. Y không ngờ là hai vợ chồng Hắc Hồ bị bọn ta chế ngự nên không thể giở trò trống gì để trợ giúp y được.Hai vợ chồng Hắc Hồ cũng biết là ngồi vào trung tâm Bát Quái Đồ luyệncông rất bổ ích nên gần đây xin phép ta ngồi tại nơi đó để điều tức hồiphục phần võ công đã bị tiết giảm. Ta biết hai vợ chồng Hắc Hồ sốngchung với chúng ta vài ngày nay, đã am hiểu chí hướng sống yên vui anlạc của chúng t, nhưng không biết hai người có thật lòng giúp đỡ chúngta hay không. Hai người bị thủ lãnh Hắc Y ràng buộc gì không? Hôm naymong cả hai phải bày tỏ thái độ để chúng ta liệu bề đối xử...
Hai vợ chồng Hắc Hồ song quái nghe Mã phu nhân kể hết đầu đuôi phanhphui những ý nghĩ thầm kín đen tối của mình thì sợ hãi quá. Nhìn quanhthấy mọi người hầm hầm tức tối như muốn đem hai người ra băm vằm cho hảgiận. Hai Cẩu đầu quái ghê gớm hơn, cả hai mắt đỏ rực như lửa, hai mồmcó nanh nhọn hoắt ngoác lớn đỏ lòm như thèm chất thịt người từ lâu. Biết rằng ở vào thế yếu, Hắc Hồ lão ông khúm núm tạ lỗi :
- Kính thưa phu nhân, chúng tôi xin tạ ơn cứu mạng và tha mạng... Chúngtôi có lãnh giao ước với thủ lãnh Hắc Y là trông coi dải đất này trongmười lăm năm là vì trong dãy núi này có tiềm tàng nhiều đá trong có ngọc thạch. Chỉ trong vài năm nữa đem ra khai thác thì sẽ lấy được nhiềungọc quý vô cùng.
Lý Thanh Hoa chẹn hỏi :
- Hai vị có biết thủ lãnh Hắc Y là ai không? Cả hai lắc đầu trả lời không biết.
- Như vậy hai vị giao tiếp với Bạch Hoa cương bằng đường lối nào?
- Qua trung gian của bốn vị Kim Diện sứ giả.
- Kim Diện sứ giả là ai?
- Chúng tôi nhận lệnh của thủ lãnh Hắc Y qua trung gian của bốn sứ giảbịt mặt bằng một làn da mỏng thiếp vàng trơn bóng phát ra những tiahoàng quang rực rỡ. Mặt nạ đó trông rất uy nghi như bộ mặt của bốn ácthần giữ Diêm La Điện. Võ công của bốn vị sứ giả cao siêu tài giỏi hơnchúng tôi nhiều.
- Bốn vị sứ giả gặp hai vị bằng cách nào và truyền những lệnh gì?
- Hai vợ chồng chúng tôi được các vị sứ giả đó chỉ dạy cho phương phápluyện công. Một năm mỗi tam cá nguyệt, các vị sứ giả đến hang động, nơichúng tôi tu luyện, tuần sát một lần. Có khi một vị, có khi cả bốn vị.Mỗi lần đến gặp chúng tôi đều hẹn kỳ hạn sau hội kiến. Mỗi lần hội kiếnđều hỏi thăm võ công tăng tiến mức độ nào, có khi bắt giao đấu để khảosát chiêu pháp và nội lực. Sau mỗi lần khảo sát như vậy lại giao phó một công tác đặc biệt.
- Công tác đặc biệt là những công tác gì?
Hai vợ chồng Hắc Hồ buồn rầu đáp :
- Toàn là công tác đi giết người. Họ coi hai vợ chồng chúng tôi như quân giết mướn. Họ cho biết danh tính, chỗ ở của nạn nhân, bắt phải giếtđược bằng bất kỳ phương pháp nào. Như tôi thì chuyên về Chu Sa thầnchưởng. Phần nhiều phải phóng chưởng thiêu đốt nạn nhân thành than. Nếunạn nhân có luyện tập công phu tài giỏi thì hai vợ chồng tôi phải liênhợp Âm Dương song chưởng đả bại rồi giết đi. Từ trước tới nay số nạnnhân bị chúng tôi giết lên đến cả trăm người. Có một lần đi công tác tại Lâm An, chúng tôi có nhiệm vụ đánh vỡ óc một vị chủ tự để cướp lấy banhánh cỏ linh chi. Chẳng may chúng tôi vừa đả bại viện thủ tự thì rơivào tay Tịnh Hải đại pháp sư. Cụ kề thanh kim đao chói ngời kia (Hắc Hồquái ông lấy tay chỉ vào thanh Đại Hoàn kim đao mà Nhất Tiếu đeo ở trênvai) vào cổ... Thay vì cụ chặt đầu chúng tôi thì cụ ngưng tay đao thamạng. Cụ khuyên nhủ hai vợ chồng chúng tôi đừng làm nghề đạo thiết sátnhân nữa. Ngày nay, trông thấy thanh đao, chúng tôi vẫn nhớ lại gươngmặt phúc hậu, từ bi và lời nói răn dạy của đấng đại đức đó. Vì vậy nêntôi đã can chuyết phu không được khinh suất động thủ với truyền nhân của Đại pháp sư có mặt tại nơi đây (ám chỉ Nhất Tiếu).
Lý Thanh Hoa hỏi tiếp :
- Mỗi lần hai vị thi hành xong công tác được lãnh thưởng những gì?
Nghe câu hỏi của Lý Thanh Hoa, hai vợ chồng Hắc Hồ nhìn nhau, ngập ngừng giây lát...
Lý Thanh Hoa nói :
- Chắc Kim Diện sứ giả hứa hẹn sẽ cho hai vị được hưởng thụ những ngọcthạch quý giá nằm trong những tảng đá trong dãy núi đằng xa kia phảikhông?
- Đúng vậy! Chờ cho ngọc xanh già đủ năm, đủ tuổi thì sẽ phá núi lấyngọc, chủ nhân Thạch Ngọc Sơn sẽ giao sự cai quản và khai thác cho chúng tôi.
- Ai là chủ nhân của Thạch Ngọc Sơn?
- Thủ lãnh đảng Hắc Y chứ còn ai nữa. Đừng nói là tam sơn ngũ nhạc đềuthuộc quyền y làm chủ mà phải nói là ba mươi sát châu toàn cõi TrungNguyên đều thuộc quyền Hắc Y đạo trưởng kiểm soát. Hai vợ chồng chúngtôi được phân chia coi giữ quản hạt này vì có chân trong ban Thất sát.
- Ban Thất sát là bảy người chuyên giết mướn phải không?
- Đúng vậy!
- Nhưng năm người kia là ai?
- Chúng tôi chỉ nghe thấy bốn sứ giả đi liên lạc như vậy mà chưa biết năm người trong ban Thất sát kia là ai.
- Có chắc chắn là Lão Thần Y ở Bạch Hoa cương không?
- Chắc chắn là như vậy. Hắc Y đạo trưởng bức bách Lão Thần Y phải truyền cho hắn những phương pháp kỳ diệu nghề thuốc để y cứu chữa cho nhữngngười phu mỏ có sức mạnh làm việc cho y. Lão Thần Y không muốn cũngkhông được.
- Hai vị đã lên Bạch Hoa cương lần nào chưa?
- Bạch Hoa cương chỉ là một danh từ nghe nói mà đã có ai tới nơi ấy được đâu. Kẻ bị dẫn đi Bạch Hoa cương thì một đi chẳng có về. Không ai rõtrong đó có bao nhiêu người. Năm xưa, hơn một trăm võ sĩ phái Võ Đangtrên đường xâm nhập vào Bạch Hoa cương. Mới đi được nửa đường, phải ngủtrong một khu rừng, đốt lửa cắm trại. Nửa đêm thấy tiếng sáo, thức dậythì không biết bao nhiêu là chim quạ mỏ sắt ở đâu đen ngòm cả khu rừng.Mọi người sợ hãi không biết tính sao bỗng nghe một tiếng cồng vang lêntrong đêm khuya rùng rợn, tức thời muôn ngàn ác điểu bay sà xuống tấncông, tiếng chim kêu đinh tai nhức óc, cánh chim, mỏ chim loạn xạ rối mù cả mắt. Người và chim đánh nhau suốt đêm tới sáng thì hơn trăm võ sĩđều bị đánh chết hết. Thây nào cũng bị bể đầu lòi mắt thân thể bị mỏ sắt mổ xé tan nát trông không còn là hình người nữa thật khủng khiếp.
- Tại sao hai vị biết chuyện này?
- Hai vợ chồng chúng tôi do tánh hiếu kỳ cũng muốn thám hiểm Bạch Hoacương một chuyến xem sao. Thấy các nhân vật Võ Đang đều là các tay kiếmxuất sắc nên cho họ đi tiên phong trước, chúng tôi bí mật lần theo vếttích của họ đi sau để dò xét. Chừng tới nơi, cứ xem số chim quạ bị trúng kiếm chết cả muôn và những vết thương trên các thi hài thì biết sự thểđã xảy ra như thế nào. Thấy vậy chúng tôi kinh khiếp quay gót trở luikhông dám đi sâu vào khu rừng rậm nữa. Luôn mấy ngày, nghe tiếng chimbay cũng sợ hãi.
- Hai vị có thể chỉ cho biết khu rừng đó thuộc về địa phận nào chăng?
- Còn nhớ, chúng tôi sẽ dẫn các vị sau.
- Đấy chỉ là mới nói đến bầy ác điểu mà đã thấy hiểm hóc vậy. Còn cásuối cũng biết cắn chết người, lóc xương tuốt thịt nhanh chóng lạthường. Đi trên đường xuyên sơn, bước trên những tấm ván gỗ kê trên cọccắm vào khe núi như san đạo, hễ tuột chân rớt xuống nước thì cá rỉa mộtlúc chỉ còn bộ xương trắng hếu nổi lên. Lừa ngựa không thể dắt theođược. Ngày xưa người ta khẩu truyền đường vào Quan Trung khó. Trông lênthấy trời, trông xuống toàn mây và khe núi. Đèo hẹp, một người đi láchkhông vừa. Mỏm đá nhô ra chỉ đủ đặt một bàn chân bước tới. Ngày nay,đường vô Bạch Hoa cương cũng vậy. Có lẽ còn nguy hiểm và khó khăn hơn.Nhưng lại cũng có những tin đồn kỳ lạ khác hẳn là hễ ai vượt núi tìm vào được nơi đó thì sẽ thấy như bước vào xứ vàng, đồ vật toàn bằng vàngkhối. Hắc Y Đạo đã xây ở trong một tòa thành vàng. Điện đài châu ngọckhắp Trung Nguyên đều mang chứa chất hết cả vào đây làm cho kho đụnhoàng thành của Tống triều ngày càng trở nên trống rỗng. Ở trong BạchHoa cương chia rõ hai hạng người: một hạng toàn là cao thủ võ lâm quyphục Hắc Y đạo trưởng, thi hành mệnh lệnh của hắn, sống sung sướng trong hoàng kim thời đại, một hạng nữa đều là kẻ thù của Hắc Y Đạo thì làm nô lệ, lao công vất vả, dịch vụ nặng nhọc suốt ngày đêm, thi hành nhữngcông việc khai sơn phá thạch để hoàn thành ý chí điểm thạch thành kimcủa hắn. Phải kết luận toàn thành vàng trong Bạch Hoa cương là tòa thành kim cổ kỳ quan đầy máu và nước mắt.
Mọi người nghe vợ chồng Hắc Hồ song quái kể chuyện về Bạch Hoa cương đều lặng im cảm xúc thương tâm. Lý Thanh Hoa tiếp tục hỏi :
- Chừng bao giờ thì tới kỳ hạn hai vị sẽ gặp các vị sứ giả mặt vàng?
Hai vợ chồng Hắc Hồ song quái nghe câu hỏi, mặt biến sắc, cả người như bị điện giật, hai mắt dáo dác nhìn quanh, miệng lẩm bẩm :
- Thôi chết rồi! Thôi chết rồi!
Thanh Siêu Điện Tử Quang kiếm bỗng nhiên kêu vo vo báo động. Lý ThanhHoa nhanh như cắt đứng phắt ngay dậy, nhảy một bước ra trước cửa đạisảnh thì đã nghe thấy tiếng cười đầy vẻ chế nhạo từ ngoài sân vang dộilại :
- Hắc Hồ song quái không phải lo tìm ngu mỗ! Ta đã đến tìm các ngươi ở đây. Hắc Hồ song quái hôm nay nói nhiều quá.
Tiếng cười nghe như xé lụa, xoáy vào lỗ tai âm vang nhức nhối lạ thường. Một người đeo mặt nạ vàng lóng lánh như kim thân hoạt phật đứng sừngsững giữa sơn trang không biết tự bao giờ. Lý Thanh Hoa cũng phải chộtdạ vì thân pháp vị sứ giả này thực nhẹ nhàng, nếu không chàng đã nghethấy tiếng chân tự đằng xa. Chỉ vì tiến sát gần đến đại sảnh, chạm phảivòng ảnh hưởng Siêu Điện kiếm nên Lý Thanh Hoa mới được cảnh báo. Trongchớp mắt nhóm hiệp sĩ sơn trang đã phân tán chia nhau, kẻ bảo vệ Mã phunhân và các phụ nữ, kẻ bao vây bốn phía nơi người lạ mới xuất hiện. Haivợ chồng Hắc Hồ miễn cưỡng phải ra tiếp kiến, nhưng không sao giấu đượcvẻ run sợ. Người mặt vàng ung dung nói :
- Hắc Hồ song quái mau quỳ xuống nghe chiếu chỉ.
Hai lão ông và lão bà lâm tình trạng khó khăn không biết nghe theo bênnào, có nên kháng mệnh hay quỳ xuống nghe tuyên đọc lệnh. Thái độ củangười mặt vàng cũng rất ngang nhiên, không đếm xỉa gì tới những ngườikhác có mặt tại đây, hắn không sợ tiết lộ lệnh chỉ hay sao?
Lý Thanh Hoa đưa mắt cho Hắc Hồ quái ông và quái bà ra hiệu cứ quỳ xuống tiếp lệnh chỉ như thường lệ. Cực chẳng đã hai người quỳ xuống trước mặt người mặt vàng. Hắn thong thả rút trong tay áo ra một cuộn văn phòng tứ bảo buộc bằng chỉ vàng kim tuyến. Hắn trịnh trọng mở ra và cất caogiọng sang sảng đọc lớn, người đứng xa cũng nghe rõ :
“Nhật... nguyệt... niên.
Lệnh Song quái Đệ tam và Đệ tứ sát phải tới Trực Lệ lấy thủ cấp hai chacon Thần Đao đại hiệp và Vị Hải tiểu thư. Triệu tập toàn ban Thất sát để thành toàn gấp công tác vào ngày...
Khâm thử”.
Đọc xong vị sứ giả mặt vàng giơ ra tín bài trên khắc một chiếc bàn tay nâng chiếc sọ người.
Sau khi nhận lãnh chiếu chỉ của Hắc Y, hai người bình thân thì vị sứ giả mặt vàng quay gót ra đi. Hắn chỉ kịp nói :
- Nhất kỳ cấp tốc, không thể chậm trễ một khắc nào, xin hai vị khởi hành ngay. Ba vị sứ giả kia đã triệu tập các sát thủ khác. Thôi xin tạmbiệt.
Chữ “cáo biệt” vừa dứt, hắn định cất mình tung bay như chim tung cánhthì hai chân bị vướng vào sợi tơ trắng mà không thể di chuyển thân hìnhđược. Hắn ngồi thụp xuống lấy tay gỡ dây, miệng nói :
- Kẻ nào lại cố tình ngăn trở ta đi thế này?
- Người ngăn trở là tôi. Sơn trang này rất dễ vô, ai muốn cũng được, nhưng ra thì khó hơn.
Sứ giả mặt vàng mỉm cười hỏi :
- Mi là ai? Bạn hay thù của Hắc Hồ song quái? Mi có gan dám động chạm đến nhân vật của Bạch Hoa cương chăng?
Lý Thanh Hoa đáp :
- Dù mi là Hoàng đế Tống Triều tới đây muốn cáo lui cũng xin phép ta đã. Ta thách ngươi cởi nổi sợi dây nhợ trắng buộc dưới chân mi đấy. Nếungươi cởi được thì cứ tự tiện ra đi còn không thì mau tự lột mặt nạ kiara cho ta coi bộ mặt ngươi ghê tởm hay xinh xắn đến mức độ nào.
Kim Diện sứ giả nghe nói nổi cơn tức giận tập trung nội lực lấy tay gânguốc sắc như lưỡi dao bén cắt sợi dây lằng nhằng không hiểu bằng chấtliệu gì mà bền chắc hơn xích sắt. Hắn phải dùng sức lực cả hai tay đểbứt cho đứt. Nhưng Lý Thanh Hoa đã nhanh nhẹn hơn, động thủ dùng tay lột tấm mặt nạ của hắn ra. Vị sứ giả không thể nào ngăn cản kịp vì động tác gỡ mặt nạ của Lý Thanh Hoa thần tốc tuyệt đỉnh, chàng nhận biết chiếcmặt nạ vàng không khác chiếc mặt nạ bạc đã được gỡ ra trước đây trên mặt U Linh nữ chủ mấy chút. Có khác biệt chăng chỉ là một đằng khắc hìnhdung đẹp đẽ như tiên nga, còn chiếc mặt nạ bằng hoàng kim thì tạc đànông, trông dữ dội độc ác vô song như quỷ mị.
Bị mất mặt nạ, Kim Diện sứ giả rú lên một tiếng khủng khiếp. Phản ứng tự nhiên đưa hai bàn tay úp che bộ mặt thực. Nhưng là nhãn quang của LýThanh Hoa tinh tế như mắt thần, chàng nhận biết lý do tại sao Kim Diệnsứ giả muốn che giấu bộ mặt thật đó chỉ vì hắn có bộ mặt xấu xí, đầy sẹo nhăn dúm và không có mũi. Có ai trên đời muốn kẻ khác nhìn thấy mình có bộ mặt phẳng lì mất mũi? Ai đã xẻo mũi hắn ta?
Chẳng thể che giấu hai tay ôm bộ mặt được, hắn giương to hai mắt pháttia hung quang đầy vẻ căm hờn giận dữ rồi từ từ bỏ thõng hai tay xuốngđứng dậy, nộ khí xung thiên. Trong khi ấy Lý Thanh Hoa cũng vung tay thu sợi nhuyễn ty về cho vào trong bọc. Nhất định phải xảy ra một trậnquyết đấu cho hai người. Kim Diện sứ giả hằn học thách thức: “Mi đã nhìn rõ mặt của ta thì mi phải chết”.
Dứt lời sứ giả họa quyền nhằm Lý Thanh Hoa đánh xuống. Chàng thiếu hiệpung dung tiếp chiêu. Chàng sử dụng cách đánh mà chàng đã học được của Mê hòa thượng đêm hôm trước. Như vậy có nghĩa là Kim Diện sứ giả dũng mãnh xuất quyền thì Lý Thanh Hoa cũng sử dụng luôn chiêu thế đó xuất quyền,nhưng bao giờ cũng lanh lẹ hơn trong một chớp mắt. Kim Diện sứ giả lùilại phóng tả cước thì Lý Thanh Hoa cũng lùi lại phóng tả cước, nhưng đầu mũi hài điểm vào tử huyệt dưới rốn nhanh hơn. Phương pháp đánh đỡ “đònnào trả miếng nấy” coi như rỡn, như cợt nhưng thật tình Lý Thanh Hoaphải tập trung hết ý lực, mục quang chàng chiếu thẳng vào đồng tử ngườimặt quỷ để vừa biến chiêu đồng thời luôn luôn áp đảo tinh thần địch. Xem bộ cước và thủ quyền đánh ra toàn những miếng độc ác, muôn phần kỳ lạcủa những bậc võ lâm đệ nhất khiến Thần Ma Mật Tăng và Mã Hóa Long nhậnxét được ngay: người mặt quỷ không mũi ở phái Võ Đang. Nhưng không phảilà hạng đồ đệ đồ tôn tầm thường, trái lại phải đứng hàng Chưởng môn,chưởng phái mới đúng. Nhưng tại sao mặt mũi bị tàn phá và ông ta lạichịu cam tâm làm môn hạ cho Hắc Y Đạo thì không ai có thể hiểu nổi. Haingười quần thảo nhau trong khoảnh khắc, đã trên trăm chiêu. Cả hai càngđánh càng hăng, nhưng rõ rệt là tài quyền cước Lý Thanh Hoa xuất sắctrên một bậc. Kim Diện sứ giả càng đánh càng bỡ ngỡ, y có cảm tưởng nhưđánh nhau với một người đồng đạo. Mình đánh miếng “Phật Thủ Xuyên Tâm”,đáng lý đối phương phải sử dụng lưỡng quyền như Song Long Khí Nguyệt gạt quả đấm của mình, đằng này đối thủ cũng tung ra một quả Phật thủ nhằmgiữa phía trái ngực mình tống vô. Xem quyền phong phát ra như vũ bão,chưa biết quyền mình đánh trúng tim họ ra sao, nhưng nắm tay đối phươngmà trúng lồng ngực mình thì chắc tim mình phải bể nát. Xuất thủ đánhchiêu nào rồi cũng vì phản ứng tự nhiên tự mình phá mình. Rồi vì mấttiên cơ thành ra bản năng tự cứu đâm ra làm mình bị bối rối, không biếtđể chuyển chiêu kế tiếp ra sao nữa. Trong những lúc Kim Diện sứ giả trùtrừ đôi phút này, Lý Thanh Hoa ra tay mạnh mẽ thì cuộc đấu kết thúc rấtmau chóng từ rất lâu.
Thấy đối phương hình như một hình bóng, chỉ trả đòn y hệt như mình đánhra mà không tùy cơ ứng biến nên Kim Diện sứ giả quyết sử dụng tuyệtchiêu. Hắn hít một hơi dài, giơ tả chưởng lên. Bàn tay phải của y đổisang màu máu rồi từ từ phình to lên, gấp đôi gấp ba bàn tay bình thường. Bàn tay Hộ pháp đó nhằm giữa tam tinh Lý Thanh Hoa phóng một chưởng,nếu trúng thì mặt thiếu hiệp sẽ tan vụn như cám, nếu đánh trượt thìnhiệt năng của gió cũng thiêu đốt nửa người từ ức trở lên thành thanhồng, da thịt mày tóc đều cháy sém hết. Lý Thanh Hoa áp dụng đúng nguyên tắc. Bàn tay không đỏ như lửa mà trái lại phát ra tia lửa xanh lè, cũng nhằm mặt Kim Diện sứ giả đánh tới, xẹt ra lửa xanh còn nóng bội phần,gấp mười lửa đỏ của Chu Sa thần chưởng. Chưởng thế chưa phát động mà hai mắt sứ giả đã cảm thấy như bị nhiệt quang làm mờ mịt, sức nóng khôngsao chịu thấu đặng. Đột nhiên hai chân sứ giả thay vì tiến lên, bản năng tự vệ khiến hắn phải nhảy lui một trượng, chưởng phong của tả chưởngchưa phát xuất đã bị sức mạnh bàn tay của thiếu hiệp đẩy lui lại tê buốt gân cốt, loạng choạng suýt té mấy lần. Nếu hắn ta nhất định nhảy lênphía trước hạ quyền sát thủ thì tức là tự tận, tự lao mình vào thànhđồng vách sắt, mua lấy cái chết không toàn thây.
Bị mất mặt quá đỗi, Kim Diện sứ giả rút trong tay áo ra một lưỡi đoảnkiếm sáng quắc. Thanh kiếm này rút ra, trong bọn người Mã phu nhân cóngười nhận biết lai lịch thanh kiếm báu la lớn :
- Thất Tinh bảo kiếm. Người sử dụng kiếm Thất Tinh phải là Võ Đang đạotrưởng! Vị Chưởng môn phái Võ Đang vì đâu đến nông nổi này?
Thấy trong đám người đối phương có người la lối: “Võ Đang đạo trưởng”,sứ giả có vẻ bối rối thêm, tiến lui không có định ý. Nhưng hắn ta cũng ỷ tài là tay kiếm cự phách trên giang hồ nên lại dùng tuyệt chiêu để kếtquả tính mạng Lý Thanh Hoa rửa nhục. Kiếm Thất Tinh lóe sáng như chùmsao bạc vung tỏa ngang trời, lưỡi xoay tít bao quanh thân thể Lý ThanhHoa rít lên những tiếng gió như quỷ hú. Sứ giả ra tay cực kỳ mau lẹ,tưởng chàng thiếu hiệp không bị rụng đầu thủng ngực thì cũng bị chém đứt một tay một cẳng.
Lý Thanh Hoa thấy kiếm quý nên cũng e dè rút thanh Siêu Điện ra đối phó. Lưỡi Siêu Điện kiếm nặng như núi Thái, tia thanh quang như ánh điệnchớp lòe làm tiêu tan các đốm bạc. Chỉ nghe đến rẻng một cái, thanh Thất Tinh bắn vụt ra xa, cắm chặt vào thân cổ thụ, rung rinh, đầu nhọn ghimvào gỗ đúng một tấc. Kim Diện sứ giả hồn vía bay lên mây, biết rằng gặpphải “thứ dữ”. Hắn vẫn chưa chịu hàng phục, nhảy vọt tới thân cây, rútkiếm ra cầm tay. Lý Thanh Hoa tra thanh Siêu Điện vào vỏ tê giác, lạnhlùng nói :
- Nếu ngươi đúng là Võ Đang đạo trưởng xin lên tiếng cho biết. Vãn bối cam thất lễ.
Kim Diện sứ giả đưa tay lên lau mồ hôi trán. Bàn tay vô tình lại sờ lêncái mặt không có mũi. Vẻ hằn học dịu bớt, ông ta bất thình lình rút phắt lưỡi kiếm ra khỏi thân cây và nhắm Lý Thanh Hoa phóng mũi kiếm bay tới. Cử động thật bất ngờ và rất mau lẹ. Mọi người sợ hãi thay cho thiếuhiệp kêu ồ lên. Phải công nhận là khi võ khí phát ra tự tay một Chưởngmôn kiếm phái, không phải để coi thường được.
Nhưng tiếng rít trong không khí chưa dứt thì lại nghe một tiếng rít khác tiếp theo chói tai như tiếng lụa xé cả tấm dài kêu “soạt soạt”. KimDiện sứ giả định phóng kiếm giết người xong thì băng mình phi hành tẩuthoát, không ngờ như có người giật mũ nắm tóc lôi lại. Thì ra kiếm ThấtTinh đã bay ngược lại ghim qua búi tóc nên sứ giả không bay lên trời vàcũng không chui xuống đất được. Nhất Tiếu bừng bừng cả giận vì hành động không được quang minh chính đại nên không kiêng nể đối phương là Chưởng môn nhân hay ở một địa vị nào khác, hắn rút kim đao kề cổ. Lưỡi đao dísát mạnh da thịt làm máu tươi nhỏ giọt. Kim Diện sứ giả lâm tình trạngấy mới ú ớ bật tiếng kêu to.
- Chính ta là Võ Đang chưởng môn nhân! Chính ta là Trương Tuấn Phong!
Mã Hóa Long và Thần Ma Mật Tăng đồng chạy lại bảo Nhất Tiếu nới tay không thì đứt cổ họng ông ta mất.
- Không được thất lễ với bậc tiền bối!
Nhất Tiếu buông đao nhưng tức tối lẩm bẩm :
- Tiền bối gì mà hành động, xử sự cù lần như vậy
Hai vợ chồng Hắc Hồ song quái cũng lại gần chắp tay cung kính nói :
- Thiệt không ngờ là đạo trưởng! Chúng tôi mắc nhiều lỗi lầm vô cùng.
Đặc biệt là một Cẩu đầu quái, từ nãy giờ vẫn ngồi xổm trên bãi cỏ trongđám không nhúc nhích. Lúc này mới đứng dậy và từ từ đi lại bên Kim Diệnsứ giả, búi tóc hãy còn dính vô thân cây chưa ai gỡ hộ cho. Cẩu đầu quái giơ bàn tay đầy vẩy tê tê rút mũi kiếm Thất Tinh ngắm nghía, hai mắt mở trừng trừng. Lý Thanh Hoa thấy sự lạ thì tiến lại gần quan sát Cẩu đầuquái mà mình đã thu phục xem quái vật muốn bày tỏ ý kiến gì. Nó khôngnói năng phát biểu ngôn ngữ như người được, nhưng chàng thiếu hiệp đãdạy nó một số ám hiệu bằng hai bàn tay để ra hiệu như người câm điếc.Kim Diện sứ giả nhìn quái vật sợ hãi vô cùng. Có lẽ ông ta chưa nhìnthấy thân người đầu chó bao giờ. Cẩu đầu quái lấy tay chỉ kiếm rồi chỉvào bụng sứ giả, đầu chó gật lấy gật để. Cử động này làm sứ giả chếtkhiếp.
- Không! Không mổ bụng tôi. Tôi chính là Trương Tuấn Phong Chưởng môn Võ Đang thật mà. Vì mạo hiểm vô Bạch Hoa cương bị bầy ác điểu mổ nát mặtnên diện mạo khó coi thế này.
Cẩu đầu quái nghe ba chữ “Trương Tuấn Phong” thì cũng thò tay vào thắtlưng lấy ra một tấm thẻ đồng nho nhỏ đưa cho Lý Thanh Hoa coi xem. Trênbài đồng có khắc hàng chữ nhỏ: “Trương Cao Minh Võ Đang nghĩa sĩ”. Thấytấm bài đồng, Trương Tuấn Phong giằng lấy đưa lên mắt coi, không ngờkhông đọc đến hàng chữ thì thôi, đọc xong Trương Tuấn Phong thét to lênmột tiếng ôm lấy Cẩu đầu quái và ngã xuống lăn ra bất tỉnh.
Tới lúc bấy giờ mọi người mới biết cơ sự quái dị “thân người đầu chó”bấy nay chúng sống với mọi người là một trang đại hiệp phái Võ Đang xưakia đứng vào sư bá tức là bào huynh của Trương Tuấn Phong, một người bịHắc Y chặt đầu chó thay đầu người thành Khuyển Nhân để sai khiến. Mộtngười bị chim quạ xé nát mặt bắt làm sứ giả sai khiến dưới trướng.
Cả hai chịu lệnh sai khiến đời đời cũng chỉ vì theo đuổi một hoài bãomột ngày nào đó Hắc Y đạo trưởng sẽ thương tình chữa lại mặt mũi, vứt hộ đầu chó để thay bằng đầu người...
Trông ngắm hai nạn nhân của Hắc Y, mọi người phần thì thương cảm phầnthì ghê sợ thay cho thủ đoạn hoành thiên đao địa của con người áo đen vô hình vô dạng vô danh vô tính.
Cho đến đôi vợ chồng Hắc Hồ, tài nghệ tuyệt luân là thế, tính tình ngang ngược khó có trên đời, thế mà cũng vẫn nằm trong vòng chi phối của HắcY, cam tâm đóng vai kẻ giết mướn khuấy động giang hồ.
Mã phu nhân truyền khiên Võ Đang đạo trưởng vào thảo đường để cứu chữacho tỉnh. Lúc tỉnh dậy, Trương Tuấn Phong ôm Cẩu đầu quái khóc ròng. Ông ta kể chuyển cho mọi người biết. Cứ tưởng Hắc Y đạo trưởng ra lệnh chặt đầu người thay đầu vật là chuyện đe dọa nói giỡn chớ không ngờ nó thihành việc tiện đứt cổ Trương Cao Minh vào thay bằng đầu thú vậy thiệtthì mới ác hại chứ.
Nói xong, ông ta thở dài buồn bã và có ý muốn tìm cách quyên sinh. Mãphu nhân khuyên giải không nên thất vọng như vậy và bày tỏ ý muốn địnhdò thám tìm cách đại phá Bạch Hoa cương một phen để giúp mọi người rửahận.
Trương Tuấn Phong nói :
- Tuy là sứ giả mà vẫn chưa biết mặt của Hắc Y đạo trưởng như thế nào?Lão Thần Y bị bức bách phải làm nhiều việc theo ý muốn của tên điên ácnhất... lịch sử.
Nói rồi, ông chỉ cho mọi người xem ở đốt xương thứ bảy nơi xương sống,chúng cắm vô một cây Thấu Cốt thần đinh để chế ngự khi ông ta ở trongtòa thánh vàng. Một khi đinh đã cắm vào xương sống nếu có cử chỉ phảnphúc thì... Hắc Y đạo trưởng sẽ làm đau đớn khổ sở vô cùng. Hắn gõ mộtcái thanh là làm rung động cây đinh, tê buốt thấu lên tới óc... khôngsao chịu nổi!
Vì vậy những mệnh lệnh Sơn chúa đã truyền ra phải nhất nhất tuân theo.Nếu không thi hành đúng mức thì sẽ bị trừng trị cực kỳ khốn khổ.
Lý Thanh Hoa được dịp nghiên cứu chiếc mặt nạ bằng vàng, chàng thấy vậtđó làm bằng hợp kim hiếm có. Mặt trong sát dính với thịt nặng, vật nhọnkhó đâm thủng, nhác trông mặt nạ ban đêm thấy phát hào quang cũng đủkhiếp đảm, mất tinh thần giao đấu. Người giỏi võ công đao mặt nạ này ápđảo địch nhân dễ dàng.
Chàng nói :
- Mẫu thân khỏi phải nát óc, thám hiểm Bạch Hoa cương kia hay không một phần nhờ chiếc mặt nạ này.
Mã phu nhân nói :
- Vấn đề bây giờ lại thêm phức tạp. Không lẽ ta để Thần Đao đại hiệp bịbọn Ngũ sát âm mưu ám toán chết cả cha lẫn con. Biết người bị nạn màkhông đi cứu thì đúng là bất nghĩa.
Tiểu Bạch cũng có mặt tại đó, lên tiếng :
- Con biết chỗ ở riêng của ông ta và tiểu thư Vị Hải, người bạn chíthiết của con. Phu nhân cho con qua đó, chỉ đường cho ở đây tiếp cứu. Và cũng chỉ có con mới đủ khả năng bày tỏ hơn thiệt cho ông ta biết đếnđây hợp sức với chúng ta.
Ai cũng phải khen ngợi tấm lòng trọng nghĩa của cô gái mù. Mã phu nhân phân vân :
- Con đương bị tật nguyền, đi xa có nhiều điều bất tiện. Huống hồ dấn mình vào chốn đao kiếm chém giết lại càng không nên lắm.
Nhất Tiếu nói ngay :
- Mẹ đừng nghĩ vậy! Tiểu thư tài giỏi phi thường, chính con đây, có giao đấu cũng bị thua phần chắc.
Lý Thanh Hoa nói :
- Má má! Phải có Tiểu Bạch đi cùng thì ông râu đỏ mới chịu tin. Con đểhai vị Cẩu đầu nhân theo hộ vệ thì không thể xảy ra việc gì. Nếu nhị đệvà tam đệ đi theo nữa càng tốt. Vương Nhi nó thấy Tiểu Bạch đi, nó không chịu ở nhà đâu.
Vương Nhi khoa gậy múa lên reo lớn :
- Đúng thế! Nếu để con ở nhà một mình thì con sẽ...
Vương phu nhân hỏi :
- Con sẽ... làm sao?
- Con sẽ... treo cổ tự tử.
Mê hòa thượng nghe Vương Nhi cam đoan nói như vậy sợ quá, lắc đầu le lưỡi, nói rằng :
- Thiệt là hảo nam tử can trường vô song. Tôi sợ chết lắm. Giết ngườikhác thì còn tạm thời... có thể làm được. Chứ mình tự giết mình? Thì...nhổ một cái lông chân của tôi, thấy đau tôi cũng không có làm.
Lý Thanh Hoa nói tiếp :
- Việc đi Trực Lệ để giải cứu cha con Thần Đao đại hiệp cũng cần Hắc Hồlão ông và lão bà, hai vị tiền bối lên đường gấp coi như thi hành lệnhcủa Kim Diện sứ giả. Điều cần nhất là trong khi hội họp với Ngũ Sát kiathì phải cố gắng làm trì hoãn hành động của bọ và bí mật giao liên vớinhóm nhị đệ. Việc chính là báo tin cho Thần Đao đại hiệp đề phòng vàchạy về ẩn náu cả ở đây, tương trợ lẫn nhau. Việc thám hiểm Bạch Hoacương do tiểu tử đảm nhiệm, nhờ Thần Ma Mật Tăng đi theo áp trận là đủ.Kim Diện sứ giả đóng vai người hướng đạo. Còn Thiết Đầu hòa thượng nênđi tìm hai vị lệnh đệ, mời cả đến đây cùng chúng ta hợp sức phá bọn HắcY.
Mê hòa thượng nheo nhéo nói :
- Anh tôi đi đâu, xin cho tôi đi theo đến đấy. Như vậy không ai bắt nạt tôi.
Mã phu nhân cười nói rằng :
- Bây giờ đừng gọi là Mê hòa thượng nữa. Xin cải danh là Bất Mê. Nếu aibiết cách cho hòa thượng uống dăm liều mê dược thì sẽ có một hảo thủ vôđịch.
Cao Kỳ Nhất Phương nói tiếp :
- Nhưng mà uống xong mê dược, không tấn công địch thủ mà lại cứ nhè đầuanh em nhà mà... phóng quyền thì thực là bất trị. Thôi để ông Bất Mêtheo tôn ông Bất Lãng cho được việc. Hễ ông em em mà Mê thì ông anh cứviệc làm gà trống gáy là... yên ổn.
Mã phu nhân nhìn Mã Hóa Long hỏi rằng :
- Xem chừng ông ngứa ngáy tay chân cũng muốn đi theo mọi người khởi hành, xuất hiện giang hồ lắm thì phải?
Mã Hóa Long cười hà hà trả lời rằng :
- Việc đó tùy bà định liệu! Bà muốn sao thì tôi nghe theo vậy! Miễn làngày nào cũng có rượu ngon cho tôi uống là được rồi. Bà đâu có muốn tôiđi đâu, bà muốn tôi phải ở nhà lo bảo vệ bà chứ.
Mã phu nhân đáp :
- Tôi cũng không biết có phải nhờ ông bảo vệ cho tôi không hay trái lại. Thôi được, ông ở nhà coi sóc sơn trang cho chu đáo. Cô Chi Mai cũng nên tạm nghỉ, chờ có đầy đủ tin tức ở Bạch Hoa cương về, chúng ta sẽ hợptác hành động cứu cụ Lục A Quý động chủ Miêu động Thủy Sơn và các ngườitrong quý Bang.
Lý Thanh Hoa trao cho Mã phu nhân chiếc hộp nhỏ và ghé tai thì thầm căn dặn những gì không ai nghe thấy.
Chàng còn quay lại nói với thân phụ rằng :
- Con đi chuyến này trong một tuần thì xong việc trở về. Nếu xảy ra việc gì quá ư nguy cấp, gia gia cứ rút lui vào tuyệt cốc cố thủ và đốt hiệukhói lên, ở xa con trông thấy khói sẽ trở về tiếp cứu ngay.
Nói rồi chàng thiếu hiệp lại gần Tiểu Bạch trao cho nàng chiếc kiềng nhỏ bằng bạc và chiếc dùi, chàng căn dặn Tiểu Bạch bí quyết sử dụng vật này và một lọ đựng đầy những viên thuốc gì không rõ.
Nàng Chi Mai thấy Lý Thanh Hoa cứ thì thầm với cô gái mù thì sấn đến,nắm lấy tay chàng thiếu hiệp, giương to hai mắt đen lay láy và nói rằng :
- Em cũng muốn đi Bạch Hoa cương với anh nè.
- Chi Mai à! Cô phải ở nhà trong nom má giùm tôi chớ! Phải nghe lời tôi, lúc nào cô cũng phải mặc áo da hổ trắng và có cây ná, túi tên luôn luôn bên cạnh người. Cô bắn nỏ giỏi lắm. Lúc bắn phải núp cho kỹ, nghekhông?
Chi Mai gật đầu ngoan ngoãn.
Sau khi đã phân chia công tác, người nào cũng vội lo lắng chuẩn bị hành trang, lương khô, tiền bạc, bầu nước lên đường.
Nhất Tiếu cưỡi con hồng mã, Thất Tình Tú Sĩ cưỡi con bạch mã. Hai Cẩuđầu quái và Tiểu Bạch ngồi trong chiếc xe nhỏ do hoa la kéo. Vương Nhivà một người làm công dong cương cho xe chạy.
Lần đầu tiên, Vương Nhi được xuất ngoại với Tiểu Bạch, chàng lấy làmthích thú vô cùng. Nhưng chàng biết đâu rằng biết bao nhiêu đoạn đườngphiêu lưu đầy chông gai đương chờ đón ở chốn chân trời xa tít cuối chânđồi. Cao Kỳ Nhất Phương nhíu đôi mày kiếm, chàng biết cuộc đi này đặtnặng trọng trách lên vai chàng vì phải đem hết tâm trí lo bảo vệ đôi trẻ trong xe.
Riêng chỉ có Nhất Tiếu thì vẻ vui sướng lộ hẳn trên mặt, chàng ưa rongruổi trên đường thiên lý, không lo không nghĩ, ca hát, nhìn gió nhìnmây, nhởn nhơ như chim bay cao thỏa thích sau những ngày... tù lỏngtrong sơn trang.
Đoàn đi ngựa vừa khuất bóng ở chỗ rẻ thì bốn người vai đeo khăn gói cũng rảo bước trên con đường nhỏ. Đó là toán bệnh nhân xuất dưỡng bệnh VạnDiệu sơn trang. Phải nói rõ là đôi vợ chồng tính tình xung khắc, nhà sưđãng trí và nhà sư ngủ mê. Bây giờ, mỗi người đều tỉnh táo, có nhiệm vụriêng của mình.
Khi bốn người bị hàng cây che lấp thì từ trong sơn trang vọt ra ba bóngngười khác nhanh hơn chim én, họ không theo đường nhỏ mà trái lại baythẳng về phía rừng sâu như ba bóng chim bay là mặt đất, chỉ thoáng mộtcái đã mất hút.
Đó là chàng thiếu hiệp, vị Chưởng môn Võ Đang và vị Phiên tăng áo đỏ đithi hành một công tác tối ư nguy hiểm và quan trọng bậc nhất tại BạchHoa cương.
Càng ngày ba người càng tiến về phía những thâm lâm vô cùng rậm rạp từthuở hồng hoang chưa có dấu vết loài người. Sứ giả mặt vàng cứ theo bìarừng mà đi, không dám đi bằng ngang sợ các cành lá rậm rạp làm lạc mấtphương hướng.
Tới một khu rừng trái cây, cây nào cũng sai trái màu đỏ thẳm trông giống trai sim mà không phải là sim. Mùi thơm ngon ngọt. Nhiều trái chín rụcrớt xuống bị rữa nát. Kim Diện sứ giả chỉ rừng trái cây nói rằng :
- Tham ăn quả đó thì bị chết uổng. Xương chim quạ đen trong rừng ăn thịt xác thú xong rồi ăn quả đó thì tăng thêm sức mạnh. Chúng ta ăn vô, uống nước nhiều thì bị bệnh chướng bụng lên mà thác.
- Trái gì mà độc vậy?
- Trái hồng dại! Đến đây là chạm vào vòng đai thứ nhất bao quanh Bạch Hoa cương.
- Tại sao không băng rừng cho ngắn đường?
- Phải đi theo những ám ký ghi trên thân cây hoặc cành cây mới khỏi sahố bẫy. Các vết đẽo gọt mất vỏ câu để hở gỗ trắng là ám ký. Sắp tới rừng Hắc Ô lâm rồi.
- Rừng ác điểu phải không?
- Đúng vậy! Tới đây là lọt vào mắt các trạm canh bí mật. Nếu qua khỏithì cũng không tránh được mắt đàn chim. Chúng ngửi hơi người thính hơnchó săn thỏ. Chúng không tấn công lúc còn bóng mặt trời. Chúng ồ ạt tấnkích lúc ban đêm, thế mới độc, hết đường chống đỡ và lẩn tránh. Dại dộtmà đốt lửa lên tức là gọi ác điểu đến mổ xé.
- Tại sao chim quạ không tấn công người bọn chúng?
- Tại chúng được cấp phát tấm lưới mỏng này. Mắt lưới tẩm một thứ thuốcvừa làm mất hơi thịt người thịt thú, vừa kỵ khứu giác của giống ác điểu.
Dứt lời, sứ giả mặt vàng đưa cho hai người xem tấm lưới màu xanh có mùi hăng hắc :
- Chúng ta nên trùm tấm lưới này mà đi qua Hắc Ô lâm.
Bỗng nhiên mũi Lý Thanh Hoa ngửi mùi phân heo từ đâu đó đưa tới. Chàng lẩm bẩm :
- Sao tại đây có nhiều heo rừng vậy?
Kim Diện sứ giả đáp :
- Đấy là heo nuôi của trạm canh ở chân núi đằng kia, tại sao, thiếu hiệp thính mũi làm vậy?
Lý Thanh Hoa đáp :
- Sắp tới Hắc Ô lâm thì phải ngửi xem có mùi cứt quạ không? Phân quạkhông thấy mà chỉ ngửi thấy phân heo là nghĩa làm sao? Tại hạ khônghiểu?
- Bầy ác điểu này do người nuôi và người huấn luyện. Chúng được nuôibằng thịt sống ổ trong hang núi. Chúng làm tổ trong đó chỉ khi nào cửuđộng mở thì chúng mới bay ra ồ ạt tấn công người để có thịt sống ăn.Chim đàn thấy một vài con đầu đàn làm sao thì ùa theo làm vậy. Đi lênphía núi mới gặp vài con đầu đàn bay liệng đó đây.
Mỗi lúc cho chim ăn thịt chúng nổi lên tiếng chuông cồng vang động. Bỏchim đói, rồi đêm khuya thả bầy chim ra, tiếng cồng khua tại chỗ nào thì bầy chim ùa lại đấy, thấy người thì sà vào mổ xé ăn cho khỏi rỗng mồ.Cảnh tượng rùng rợn ấy, mỗi lần tôi nghĩ đến thực là sợ hãi. Đêm giậtmình thon thót. Sờ lên tai mũi bị mổ mất cả, nghĩ càng đau xót. Nếukhông nhờ có thanh Thất Tinh thì chắc chết theo bọn tử đệ, xương cốtngày nay đã tàn với cỏ cây rồi. Còn gia huynh, nội công giỏi hơn, bẻcành cây lớn xua đuổi bầy ác điểu suốt đêm nên sáng sau, cùng tôi bị bắt sống. Gia huynh vốn tính cương trường, nhục mạ Sơn chúa nên bị giahình, cắt đầu người lấy đầu chó thay vào. Nghĩ đến thảm cảnh, tôi có ýnghĩ thà chết con hơn sống.
Thần Ma Mật Tăng nói :
- Phải hạ sát những tên quân canh gác thì mới yên tâm. Cảm phiền đạo trưởng chỉ dẫn cho biết điểm canh ở chỗ nào?
- Ở đây có hai vọng canh chiếm lĩnh hai mỏm cao, lấy phiến đá trắng làmchuẩn. Mỗi vọng có ba tên, võ công trung bình. Chuồng heo ở sau vọngcanh thứ hai, lúc nào cũng nuôi hàng trăm con để cung ứng thịt sống chobầy ác điểu. Còn tổ bầy chim thì ở hang núi sau vọng canh thứ nhất.Chúng ta bước ra khỏi nơi đây là đi vào trong phạm vi tầm quan sát củaquân canh.
Lý Thanh Hoa nói :
- Bây giờ chúng ta chia hai ngã thanh toán bọn canh gác. Sau khi diệtxong hai đồn canh, tiểu bối sẽ tính cách trừ khử bầy chim quái ác.
Phiên tăng nói :
- Giết vài tên canh quèn, phiền gì đến công tử. Đánh lén là nghề taytrái của bần tăng. Xin hai vị đứng yên tại nơi đây, tôi sẽ quay trở vềngay.
Kim Diện sứ giả nói :
- Phải cẩn thận chú ý tới mấy con quạ khoang bất thần bay liệng trêntrời. Nó mà trông thấy bóng người ta thì nó kêu quang quác, báo độngkhắp vùng sẽ hỏng việc lớn.
Vị Phiên tăng nghe nói vậy liền cúi nhặt mấy viên đá cầm sẵn trong bàntay và phóng người lên mỏm núi cao đến vút một cái như tên bắn.
Lý Thanh Hoa tin ở tài nghệ tuyệt luân của ông ta nên núp yên bất động. Riêng người đeo mặt nạ vàng vẫn áy náy, không yên trí.
Chờ không dập bã trầu, thấy có hai bóng chim lớn liệng đi liệng lại. Cólẽ Thần Ma Mật Tăng đã hạ sát bọn quân canh nên chim quạ đánh hơi thấymùi máu tanh liền cất cánh bay liệng.
Hai người trông rõ hai chim lớn đương bay bỗng nhiên cả hai đều rủ cánhrớt nhào xuống đất. Đồng thời một bóng người bay vút từ mỏm vọng canhthứ nhất xẹt sang vọng canh thứ hai, thân pháp nhẹ nhàng như con diềugiấy.
Lý Thanh Hoa quay lại bao Kim Diện sứ giả rằng :
- Rồi! Chúng ta đi lại chuồng heo tìm con heo sữa quay chín ăn chơi.
Kim Diện sứ giả ngần ngừ không dám tiến bước sợ lộ hành tung bội phản Hắc Y.
Nhưng thật đúng, không ra ngoài dự liệu, vị Phiên tăng đã từ trong vọng canh đi ra, nói oang oang :
- Rồi! Đúng sáu “trự”. Hai con quạ khoang mỏ đỏ ăn thịt người đã lâungày thành tinh nên khôn ghê! Tôi phóng sáu viên đá mà cũng chỉ có trúng bốn viên trật hai đấy.
Kim Diện sứ giả nghe vị Phiên tăng nói vậy thì hết vía, biết Thần Ma Mật Tăng là bậc kỳ tài. Vì vậy Hắc y Đạo đã bao nhiêu lần muốn kết nạp làmvây cánh mà chưa được.
Lý Thanh Hoa đi thẳng đến chuồng heo quả nhiên thấy đàn heo lớn nhỏ hơntrăm con đương rục mỏm ăn cám nấu với khoai mì, bắp đậu. Con nào con nấy mập ú.
Vị Phiên tăng chọn bắt một cặp heo sữa trong khi Lý Thanh Hoa tìm nồinấu cám cho heo ăn, chàng thấy còn cám trong nồi thì lấy ở thắt lưng ramột lọ thuốc, đổ chất bột màu hường vô và lấy cây khuấy cho đều.
Kế chàng đổ cám có pha thuốc độc cho heo ăn.
Cột chặt hai heo con bỏ vô đấy xong ba người chờ cho đàn heo ăn cám bị thuốc lăn ra chết ngổn ngang thành đống lớn.
Lý Thanh Hoa nói :
- Bây giờ mang thịt heo nhiễm độc này cho bầy ác điểu ăn thì rồi khôngcòn một con chim quạ nào sống nổi. Tối nay, đốt lửa rừng chúng ta còn có món ăn ngon mà không sợ đàn chim đến quấy phá.
Ba người ra sức khiêng vác những con heo lớn bị nhiễm độc sang nơi hangđộng giam nhốt bầy chim dữ. Kim Diện sứ giả vứt qua trấn song sắt nhữngquả hồng dại màu đỏ đựng đầy trong các bao lớn ở ngoài cửa động. Ông tagiảng cho biết, chim ăn trái cây sẽ trở nên háu đói, vứt bao nhiêu thịtchúng cũng mổ xé nuốt hết. Nhìn vào trong động, thấy hằng hà sa số chimquạ đen, mỏ rất sắc, móng rất nhọn. Chúng tranh nhau ăn trái cây, cấttiếng kêu “quạ quạ” inh tai nhức óc. Tiếng cánh vỗ nghe như muôn ngànngọn sóng biển đập vào vách đá làm náo loạn một vùng.
Chừng tới khi đẩy những con lợn mập ú qua khe đá cho rớt vào giữa đámthì thực là khủng khiếp. Chúng tranh nhau ăn chỉ đến thoáng một cái, con lợn đã biến hết cả thịt lẫn xương, ruột gan phèo phổi cũng không cònmột miếng. Ném vô hết trăm con heo thì bầy chim đã lăn ra chết cả muôn.Chim quạ không tha đồng loại, chúng mổ xé moi móc ăn thịt những con chim bị thấm thuốc chết.
Trong khoảnh khắc, tiếng “oang oác” im lặng dần, tiếng vỗ cánh cũng thưa thớt.
Bầy ác điểu trong bao nhiêu năm kiểm soát làm chủ khu rừng rộng lớn bâygiờ chúng ăn thịt lẫn nhau, mổ xé lẫn nhau. Con mạnh ăn con yếu. Conchưa bị thấm thuốc ăn thịt con đã chết vì thuốc. Kết cục quạ lớn quạ bé, quạ mỏ đỏ cũng như quạ mỏ đen, con bạc đầu cũng như con đen đầu, hếtthảy đều nằm yên không cục cực, cổ cánh lông đuôi tơi tả.
Kim Diện sứ giả mục kích thiếu hiệp giải quyết bầy ác điểu theo lối dâychuyền. Năm xưa chúng đã sát hại toàn thể đồ tử đồ tôn Võ Đang.
Ông ta hiểu nay chàng đã giúp ông ta rửa mối hận thù nên ông giương mắt nhìn chàng bội phần kính phục.
Lần này, ba người mạnh dạn tiến sâu vào Hắc Ô lâm, không còn gặp một chim quạ nào hết.
Không mấy chốc, mặt trời lặn, bóng tối bao trùm xuống rừng rậm. Ba người nhóm lửa quay heo sữa ăn với lương khô đem theo để thêm sức lực thámhiểm vùng núi đá trắng trong đó còn bao nhiêu sự lạ lùng đương chờ đợi.
Phi hành từ sáng sớm, bụng đói như cào. Bây giờ nghỉ ngơi có heo bọc lá, treo giá trên than hồng chín tới làm ba người quên nhọc mệt.
Lần đầu tiên, Lý Thanh Hoa nhận thấy Võ Đang đạo trưởng nở nụ cười vui vẻ.
- Tòa thánh vách vàng trong Bạch Hoa cương là chuyện có thực hay không?
- Thực chớ! Vách tường, cột đá, trần và mái đều dát vàng lá rất đẹp.Trong đó thiếu gì vàng. Xứ mỏ vàng nhiều nhất trên trần gian. Tiền vàng, vàng nén, vàng ròng đầy rẫy khắp nơi như vỏ sò vỏ hến. Vì vậy cao thủvõ lâm cũng như những cường đồ đại đạo trong thiên hạ đều ồ ạt khao khát vô Bạch Hoa cương y như bầy chim khi nãy xô nhau vào... cướp mồi thịtheo sống vậy. Hắc Y đạo trưởng kiểm soát việc mang vàng lậu ra khỏi Bạch Hoa cương và đồng thời cũng không muốn người ngoài nhập vô trong. Chung quanh tòa thánh vàng, xương người chất đống. Sọ người chồng chất lênnhau cao ngang mặt thành chứng tỏ vàng nặng bao nhiêu đem cân cốt ngườichết vì nó... có lẽ đôi bên thăng bằng không hơn không kém.
Thần Ma Mật Tăng chép miệng than thở :
- Nhưng rồi vàng lấy ở đá ra có hạn, còn xương và huyết thì sẽ ngày mộtnặng thêm. Vàng tới đâu thì lòng người tham nổi dậy đến đấy, rồi máuxương cũng bị lòng tham khiến cho vương vãi đầy đồng khắp núi.
- Đúng vậy! Kẻ có vàng thì ham giữ và muốn có nhiều thêm. Người không có thì ham cướp lấy, muốn cướp thì phải đánh giết nhau.
Lý Thanh Hoa hỏi :
- Trước sau rồi việc chúng ta tàn sát quân canh và bầy ác điểu của chúng cũng sẽ bị bại lộ. Chừng đó việc canh phòng lại nghiêm ngặt hơn. Vậychúng ta nội đêm nay phải nhờ đạo trưởng dẫn đường thâm nhập được vàotrong Bạch Hoa cương thì mới là đắc sách. Chậm trễ e phải đổ máu nhiềuvà khó khăn trở ngại cũng gia tăng nhiều. Tôi chỉ ao ước làm cách nàochiếm đoạt được thêm một hay hai chiếc mặt nạ vàng nữa thì công việc trà trộn vào bọn chúng để dò xét sẽ có nhiều kết quả tốt đẹp. Không biết ba vị Kim Diện sứ giả kia sau khi xuất ngoại truyền mạng lệnh của Hắc YĐạo sẽ trở về bằng đường mô?
Võ Đang đạo trưởng trả lời :
- Họ không đi con đường bị cấm chỉ này đâu.
- Họ trở về bằng con đường nào?
- Bằng chính lộ, con đường đưa đến thị trấn Hoàng Kim Kiều ở phía đôngvùng đồi Bạch Hoa cương. Tại đây, bốn giống Miêu, Kim, Liêu, Tống đều ùn ùn kéo đến để mong thừa hưởng chút vàng rơi vàng rớt tứ trong tòa thánh vàng cho phép mang ra đổi chác lấy sản vật tự bên ngoài vận chuyển đemđến. Tạp dân nơi đây đủ mọi hàng thường phiêu lưu và bỏ gốc thì nhiều.Triều đình không dám đặt quan quân cai trị tại đây.
- Ở đây tuy đông tạp dân, nhưng tai mắt Hắc Y khắp chốn theo dõi làm trì hoãn hành động chớp nhoáng của chúng ta. Đường này tuy là tử lộ nhưngkhông mấy ai để ý.
Chàng thiếu hiệp nghe đạo trưởng nói vậy thì cả cười mà rằng :
- Tiểu sinh có cảm tưởng lão tiền bối vẫn con nghi ngại khả năng củaThần tăng và vãn sinh, không biết đem ra thi triển sẽ như trứng chọi với đá không? Vì vậy lão tiền bối đưa chúng tôi vào tử lộ là để thử tài,nếu qua được thì tin cậy được, bằng không qua được thì thân xác tanthành mảnh vụn và đem ký táng ở bụng... chim như các đồ tử đồ tôn củađạo trưởng? Có đúng vậy không? Vì thế tiểu sinh phải tận diệt đối phương để được lòng tin cậy của đạo trưởng.
Thấy thiếu hiệp nói trung tâm can, Võ Đang đạo trưởng không thể chối cãi, ông cười đáp rằng :
- Lão không dám nói khác! Thiếu hiệp và Thần tăng phải công nhận rằng ba vị sứ giả kia võ công đâu có kém lão. Ngoài ra lại còn không biết baonhiêu là Chưởng môn, trưởng lão, Bang chúa, Đường chủ võ lâm làm chủ túc cho Sơn chúa. Cây Thấu Cốt thần đinh chưa rút ra khỏi xương cốt lão thì xin hỏi lão làm sao mà vững lòng phối hiệp cùng hai vị để nhúng tay vào việc... vác đá vá trời này được.
Lý Thanh Hoa trấn an đạo trưởng :
- Tiểu sinh nhận thấy việc thám hiểm này khó khăn thiệt. Nhưng chắc chắn không để lão tiền bối bị liên lụy khổ sở đâu. Đáng lý phải lo rút câyđinh ra khỏi huyệt Phong Thị để giải trừ sự áp chế của Hắc Y đối với đạo trưởng, nhưng vì phải đi gấp. Hơn nữa kẻ cắm đinh luận theo ngày giờnăm tháng nên kẻ cắm đinh luận theo ngày giờ tháng đó thì mới dám độngthủ rút ra mà không sợ phương hại đến thần trí nạn nhân. Kẻ cắm đinh này rất ác độc, không muốn kẻ khác tự ý rút ra. Nếu khinh suất rút ra ắthại lớn cho tiền bối.
Đạo trường thấy Lý Thanh Hoa trẻ tuổi mà hiểu biết sâu xa hơn người, thì đứng phất ngay dậy, khom lưng vòng tay cung kính nói :
- Mấy lời thiếu hiệp nói ra, tuy chưa tháo khoan sổ lồng cho lão phu màcũng như đã đi suốt vào gan phổi lão. Xin nguyện tận tâm giúp thiếu hiệp không dám thay dạ đổi lòng, dù có chết cũng không từ nan nữa.
Lý Thanh Hoa vội đứng dậy đáp lễ.
Ăn xong, ba người lại dùng phép “Thảo Thượng Phi” tiếp tục gấp cuộc hành trình sâu vào vòng đai thứ hai của sào huyệt Sơn chúa.
Nấp sau tảng đá lớn, đạo trưởng chỉ cho hai người trông thấy một nẻo hẹp đi vô trong hốc đá xuyên sơn.
- Chúng ta phải qua động dơi thì sẽ trông thấy Bạch Hoa cương hiện ratrước mắt. Nhưng nếu đi qua hang dơi thì sẽ bị những con dơi khổng lồxúm vào hút máu chết mất. Còn không qua đường này thì phải vượt qua sáubảy ngọn núi cao hiểm trở vô cùng và không tránh khỏi mắt quân canh từtrên sườn núi ngó thấy.
- Đạo trưởng đã mạo hiểm qua hang dơi này bao giờ chưa?
- Từ trước tới nay chưa ai dám mạo hiểm vô. Năm xưa lão phu chỉ được mục kích sự lợi hại của những con Đại Bức đó. Có một toán phu mỏ đục đá lấy vàng muốn lén trốn. Vô tình, họ đào trúng một khe huyệt thông ra ngoàikhu vực Bạch Hoa cương. Họ bí mật giấu kín và tích trữ lương thực để tìm cơ hội dùng khe huyệt trốn ra ngoài. Âm mưu thành công, họ chạy đượctới hang dơi thì bí lối trong khi quân canh phát giác đuổi theo truy nãbén gót. Hơn trăm người phu mỏ liều mạng chui vào động đá, lúc chúng tôi đốt đuốc đi vô theo thì thấy tất cả bị đàn dơi hút hết máu và niêm dịch trong người, anh nào cũng khô đét như con mắm nướng cong trên lò than.Năm sáu cao thủ mà không đánh lại một con dơi phi cầm phi thú ấy. Haicánh nó giăng dài ra bằng hai cánh phần lớn. Từ ngày ấy, không ai nghĩtới chuyện theo đường hang dơi mà xuất nhập Bạch Hoa cương.
Thần tăng nghe chuyện, nét mặt buồn thiu, nói rằng :
- Giống dơi sống chung đàn, trong động đá này ít nhất cũng có vài ngàncon. Chúng ta do đường hang mà đi thì phải đánh nhau suốt sáng chưa chắc đã đi khỏi hang. Ta nên tìm cách khác.
Lý thiếu hiệp rút thanh Siêu Điện kiếm cầm tay nói :
- Hai vị chờ đây, tôi thử vô xem giống đó to lớn và nhiều ít tới mức nào rồi sẽ định liệu.
Nói rồi, chàng phi thân vào hốc đá nhanh như bóng chớp.
Hai người đứng ở ngoài cửa hang hết sức lo âu.
Không mấy chốc, chàng thiếu hiệp thiếu niên đã trở ra, vẻ mặt mừng rỡ nói lớn :
- Giống dơi đen to lớn ngoài sức tưởng tượng. Tôi chém nào một chú.Chúng bấu đen đặc trần động khó mà qua được. Tôi đã chặt rụng một đôicánh. Hai vị coi đây này.
Chàng cầm một chiếc cánh dơi giăng ngang trông như cánh buồm của mộtchiếc thuyền. Lúc buông tay ra, cánh dơi và khung xương thu hẹp lại nhưcây lọng cụt cán.
Chàng ngước mắt nhìn lên vách đá dựng đứng như bức tường của một ngọntháp cao hàng trăm trượng, đỉnh núi lờ mờ sau làn sương đêm mỏng nhưkhói nước.
Chàng cất tiếng hỏi :
- Hai vị có thể leo lên tận đỉnh, chóp cao trên kia không? Lên được trên đó thì ta sẽ vượt các ngọn núi khác một cách dễ dàng.
Hai người không hiểu ý Lý Thanh Hoa muốn leo lên đấy để làm gì. Cả hai đều lắc đầu đáp :
- Sườn đá dốc thẳng. Làm thế nào mà leo lên trên đó được? Bám riết cũngchỉ lên được vài trượng thì hết sức. Tuột tay rớt từ trên ngọn đá nhọnxuống thì tan thây. Trừ phi mọc cánh bay như chim hay dơi thì được.
Lý thiếu hiệp mỉm cười nói :
- Để tiểu sinh leo lên trước rồi tìm được mỏm đá vững chắc làm điểm tựasẽ giòng dây giúp từng vị trèo lên. Bắt buộc, chúng ta phải đặt chântrên mỏm cao chót vót trên nội đêm nay thì mới giải quyết được vấn đề.
Nói dứt lời, chàng nhún mình vọt như pháo thăng thiên lên chục trượng.Phập một tiếng cực mạnh, thanh Siêu Điện kiếm cắm ngập vào thành đá nhưdao sắc cắm vào thân cây chuối. Một tay nắm chặt thanh sắt, một tay thòvào bọc lấy sợi Bạch Nhuyễn Ty, chàng quăng lên cao. Đầu sợi dây quấnchặt vào một đầu tảng đá nhô ra, chàng rút thanh kiếm và theo đà đu vọtmình nhẹ như bạc lại lên cao chục trượng nữa và lần này đặt chân lên một mỏm đá khác lớn hơn.
Tài dùng sợi dây đánh đu như vượn để leo vách đá là sở trường của LýThanh Hoa từ khi còn ở trong thạch động trong khối tinh cáo nên bây giờtái diễn lại trên sơn dốc thẳng như lúc này chẳng khó khăn gì cả.
Có khó khăn là chỉ vì còn phải lực chọn những điểm tựa vững chắc để kéo hai người kia cùng lên núi mà thôi.
Lại một lần nữa, Võ Đang đạo trưởng ngạc nhiên hết sức vì ông ta khônghiểu sợi dây nhỏ xíu làm bằng chất gì mà dai bên như chão lớn. Hai người vốn sẵn võ công cao siêu nên khi có sự giúp đỡ leo vách đá thẳng cũngkhông đến nỗi chật vật.
Càng lên cao, đá núi càng trơn tuột, nếu không can trường và tin tưởngtuyệt đối vào tài nghệ để cho đầu hoa mắt choáng là cuộc đời xuống dốcvà rớt thẳng xuống như trái mít chín rụng.
Thực là vô cùng nguy hiểm và gian truân. Đúng như lời Ngũ Độc Thiên Nhân đã cảnh cáo đi tìm Lão Thần Y trong sào huyệt Hắc Y còn khó hơn tìmđường lên trời hoặc xuống địa ngục.
Mỗi lần đặt chân lên cao vài chục trượng, hai người lại phải dừng lại một hồi lâu để nghỉ ngơi, vận thần dưỡng khí.
Trong khi đó Lý Thanh Hoa một tay tung “bạch thằng” kế cất mình bay vọtlên như chim én rất nhẹ nhàng. Chàng thi triển thân pháp khinh công mộtcách tuyệt vời khiến Võ Đang đạo trưởng trông theo phải lắc đầu le lưỡi.
Hai người lên cao thấy gió thổi ù ù, không dám quay đầu nhìn xuống dưới chân núi.
Tới khoảng canh ba thì Lý Thanh Hoa đã giòng dây kéo hai người lên chópnúi cao ngất, nơi đặt chân chỉ nhỏ bằng mặt ghế nhỏ. Võ Đang đạo trưởnglên tới nơi không dám đứng thẳng, ông ta ngồi co ro ôm lấy múi đá nhọn.
Ngọn núi ba người leo lên là ngọn núi cao nhất trong xuống các đỉnh rặng núi khác. Nhở ở chỏm thượng đỉnh, Lý Thanh Hoa phóng luồng nhãn quangngắm xem địa thế. Chàng nhận thấy ở tít xa, vùng đá trắng nổi giữa đámrừng cây và cái núi đá xanh. Tuy đêm tối, đá trăng phản chiếu ánh sángsao nên trông rất rõ một màu trắng bạch.
Giữa nền trắng như tờ giấy, nổi bật lên một điểm vàng phát ánh kim quang chỉ rõ vị trí của tòa thành vàng kỳ diệu từ trước chỉ văn kỳ thành bâygiờ mới được kiến kỳ hình.
Núi non tứ phía quanh vùng mỏ vàng trùng trùng điệp điệp. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn thì các khu rừng rậm bao bọc Bạch Hoa cương có lớp lang chứkhông phải cây cối ngẫu nhiên mọc lên. Rừng cây um tùm xếp đặt theo đúng đồ hình Cửu Cung Bát Quái, thành hàng, thành lối, theo phương vị quyđịnh sắp xếp.
Nếu không đứng ở trên cao nhìn xuống thì không biết rằng có một “trận đồ” thiên tạo bao bọc nơi cấm địa.
Nếu cứ dại dột đột nhập sa vào đó thì hàng tháng hàng năm cũng không rakhỏi các lùm cây, chỗ nào cũng như chỗ nào, bị hãm và chết trong mêtrận.
Lý Thanh Hoa quan sát địa hình kỹ càng hồi lâu, nhận định rõ phươnghướng cách biến hóa theo ngày đêm cửa sống cửa chết đã bày ra. Võ Đangđạo trưởng ôm mũi đá nhọn mãi đã mỏi tay không hiểu chàng trai trẻ khiến hai lão già leo lên chóp đỉnh để làm cái gì.
Với một giọng sốt ruột ông hỏi :
- Mất công leo trèo lên đây để ngắm phong cảnh sao? Leo lên đã vậy,nhưng bây giờ xuống bằng cách nào đây? Tuột tay tuột chân thì tan xác,tôi tê tay quá rồi...
Lý thiếu hiệp mỉm cười, bình tĩnh trình bày rằng :
- Xin tiền bối an tâm, vãn sinh sẽ giúp hai vị bay khỏi nơi đây.
- Nói rỡn sao? Cánh đâu mà bay?
Lý Thanh Hoa giơ cho họ thấy đôi cánh dơi lúc này khung xương phía dưới đôi cánh dang rộng ra, tay nắm hai cánh, chàng nói :
- Đây là đôi cánh dơi dùng bay xuống phía dưới, hai vị víu chặt lấy lưng vãn sinh mặc vãn sinh điều động. Điều cốt yếu nhất là cứ ôm chặt lấythân hình tiểu sinh đừng buông ra. Chừng nào hai chân tiểu sinh chấm đất thì hai vị cũng đặt chân lên mặt đất rồi.
Thần tăng quàng tay ôm mạng sườn tả và cầm tay Võ Đang đạo trưởng và bảo ông ôm lấy mạng sườn mé hữu.
Võ Đang đạo trưởng phải làm theo, nhưng miệng càu nhàu nói :
- Hai ôm lấy một... rồi bay phải không? Hay là cùng lộn nhào xuống chân núi... cùng chôn một huyệt?
Lý Thanh Hoa hét lớn :
- Giữ cho chắc! Tôi bay đi đây...
Nghe tiếng thét, Võ Đang đạo trưởng níu lấy chàng thật chặt... thì thấycả ba bay bổng lên. Hai cánh tay Lý Thanh Hoa giăng ngang, gió lùa vàocánh dơi xòe ra như hai cánh dù khiến cả ba xẹt đi như như tên bắn...trong khoảng không cao ngất.
Nếu người đứng bên dưới, trong bóng đêm, cố tình nhìn lên quan sát thấythì cũng chỉ cho là một con dơi lìa hang bay ra ngoài liệng bay mà thôi.
Hai người bám chặt Lý Thanh Hoa mà ngực đánh thình thình, hai mắt nhắmnghiền, không dám trông xuống bên dưới, chỉ thấy gió thổi ào ào...
Nhờ có hai chiếc cánh lớn nên Lý Thanh Hoa có hai người bám theo cũngkhông bị trọng lực làm nặng, chàng lại biết lợi dụng sức gió lùa nênvượt qua năm ngọn núi kia trong khoảnh khắc.
Bay trên trời theo đường thẳng không dài và lâu như đi bộ theo đường xuyên sơn ngoằn ngoèo và hiểm trở.
Phút chốc, bộ ba chỉ còn cách Bạch Hoa cương một quãng đường. Mặt LýThanh Hoa có thể trông rõ dãy đá lởm chởm núi Bạch Hoa cương, những hònđá mạch vàng lóng lánh như chiếc bào trắng dính những tuyến sáng ngời.
Chàng không dám bay sát tòa thánh vàng. Chỉ khẽ nghiêng cánh hạ thân hình chàng thấp xuống chân rặng núi.
Chàng chọn một chỗ đất có cỏ mọc bằng phẳng giữa những bụi rậm lượn xuống.
Thấy gió bớt thổi mạnh, Võ Đang đạo trưởng mở mắt ra coi, thấy mìnhgiống như chim liệng trên khu rừng mỗi lúc một sát các ngọn cây.
Ông ta biết là đã thoát khỏi sự nguy hiểm, thích thú muốn bay lượn như thế mãi.
Bỗng Lý Thanh Hoa co tay từ từ cụp đôi cánh dơi lại, tốc độ bớt dần vàkhi chàng khép hai cánh tay xuống thì hai chân cũng đặt trên mặt đất rất nhẹ nhàng như ta ở trên cầu thang bước xuống.
Võ Đang đạo trưởng buột miệng khen lớn :
- Hảo a! Hảo a!
Thần tăng đưa tay bịt miệng ông ta lại...
Ba người đã đứng trên mặt cỏ. Lý Thanh Hoa tháo bỏ đôi cánh dơi và vứt vào trong bụi rậm gần đấy. Chàng nói :
- Chúng ta sa vào trận đồ. Phải nhận biết phương hướng thì mới thoát.
Chàng lấy thanh Siêu Điện kiếm và buộc vào sợi dây trắng. Thanh kiếmlủng lẳng lúc nào cũng xoay về một hướng nhất định như là phần lớn nhờcó thanh sắt chỉ hướng nên tiến theo một hướng nhất định, chẳng mấy lúc, chàng đã hướng dẫn hai người tới hồ nước rộng bao quanh tòa thành mặttường dát vàng mỏng.
Thần tăng vỗ vai đạo trưởng hỏi :
- Thế nào hướng đạo viên? Cụ dẫn lộ mà lại hóa ra để Lý công tử chỉ đường?
Đạo trưởng im lặng không biết nói sao. Thâm tâm ông không ngờ chàng trẻtuổi lại tinh khôn tới mức như vậy. Theo ý ông, phải mất vài ba ngàytrèo non vượt rừng, chưa chắc đã đi tới nơi.
Lý Thanh Hoa dừng bước. Cả ba người nấp sau mô đất. Chàng hỏi :
- Nên lội xuống hào thì không ai để ý. Nhưng có cửa cống ăn thông vôtrong thành không? Nước hào chảy xiết, phải có đường thông chứ?
Đạo trưởng gật đầu đáp :
- Có lạch nước tự trong thành chảy ra hào. Nhưng cửa vô bị rào chấn sóng và lưới sắt ngăn chặn. Theo lạch nước vô thẳng tòa nhà lớn trước kimđiện. Đối với kim điện ở mé hữu có ngân diện, ở chính giữa có Ngọc điện. Cả ba nơi, nơi nào cũng rộng mênh mông như tòa thành nhỏ, có tường baoquanh, có công thư nhà cửa kho xây cất rất kiên cố và tráng lệ.
Phái nam ít khi được sang Ngân điện. Phái nữ cũng vậy, ít khi được laivãng khu kim điện. Tuy tôi là đệ nhị sứ giả mà cũng không vô trong Ngânđiện bao giờ.
Lý Thanh Hoa hỏi :
- Sơn chúa ở đâu? Thanh Thủ Lão Thần Y bị giam giữ tại đâu?
- Ở cả trong Ngọc điện. Nơi đây có chín lầu cửa xây bằng đá cẩm thạch,hồng thạch, lam thạch và ngọc thạch rất nguy nga, vĩ đại hơn hoàng thành của vị đương kim Hoàng đế. Chỉ khi nào Sơn chúa ngự trào thì mới đượcvô lãnh mệnh. Nhiều người được triệu vô mà không thấy ra, biệt vô âmtín.
- Trong đó có thiết trí cơ quan bí mật không?
- Chúa Hắc Y là kẻ mưu cơ tài trí, lão phu thiết tưởng câu hỏi đó là thừa.
- Lão tiền bối có thể vạch rõ vài nét sơ đồ chỉ rõ các cửa ngõ ra vô, vị trí ba nơi kim, ngân và Ngọc điện cho biết.
- Lão phu và ba vị Kim Diện sứ giả, mỗi người đều có một bản đồ chỉ rõđại cương các nơi kiến trúc bên ngoài Ngọc điện. Để về trú phòng lão phu sẽ tìm và đưa cho thiếu hiệp. Bây giờ làm cách nào mà vượt qua được bức tường ngoài lọt vô trong trở về trú phòng thì hay quá! Như vậy tránhđược tai mắt kẻ ngoài nhòm ngó. Lão phu có tín bài, có mặt nạ đi vàobằng cổng chính rất dễ dàng, nhưng không biết dùng cách nào để đem haivị theo vô.
Lý Thanh Hoa cắn môi nghĩ ngợi, chàng không muốn Kim Diện sứ giả rời chàng nửa bước.
Nghĩ vậy chàng liền trả lời rằng :
- Tiểu sinh tính chúng ta có thể lội xuống hào, do lối cửa cống có bítchấn song và lưới sắt. Dùng bảo kiếm phá lấy một lối lọt vô thì không bị lộ tung tích. Vô trong, lão tiền bối sẽ dẫn chúng tôi về phòng riêngcủa người thay đổi y phục trà trộn với những người ở trong. Cả ba ngườihỗ tương hành động thì sẽ tìm biết những điều mình muốn biết. Không biết lão tiền bối nghĩ thế nào?
Võ Đang đạo trưởng trả lời :
- Tôi chỉ sợ dưới thủy đạo, Sơn chúa có nuôi thả thủy tộc dữ tợn nhưthuồng luồng, giả bề, thiết nha ngư... thì sẽ gây khó khăn cho ta.
- Trời chưa sáng. Sợ quân canh bắt gặp báo động hơn là sợ loài thủyquái. Các vị theo tôi chuẩn bị lội xuống hào. Đó là phương kế đắc sáchnhất.
Rồi cả ba mon men tới bờ nước, lội xuống và vận dụng khí công cho thânthể nặng chìm xuống đáy, ngậm hơi lặn ngược dòng nước. Dưới đáy hào sâulổn nhổn đá nhọn với những xương người chết đã lâu ngày.
Lý Thanh Hoa có thể nhìn thấy dưới nước rất xa như trên bộ, chàng đitrước dẫn đường. Quả nhiên tới chỗ nước chảy xiết thấy ngay miệng cốnglớn, có chấn song to bằng cánh tay và lưới sắt có móc câu để ngăn trongkhông ra được và ngoài khó vô.
Lưỡi Siêu Điện kiếm khẽ tì vào thanh sắt tròn không cần dùng sức người,chỉ nhờ sức nước suối cũng tiện đứt các chướng ngại vật như cắt củkhoai. Lý Thanh Hoa khoét một lỗ rộng tròn trong tấm lưới. Chàng uốnmình như cá chép vượt đăng chui lọt vào trong lội nhanh như con rái.
Đứng ở phía trong, chàng giơ tay đỡ hai người kia lần lượt chui vô rồicả ba theo đường hầm dài ba bốn dặm. Qua chỗ nước chảy mạnh tới một nơisâu rộng hơn y như lòng chảo của một đầm nước lớn.
Ba người định nhoài người lên mặt nước để hít hơi thở. Nhưng cả ba hìnhnhư đã bị một bàn tay khổng lồ nắm chân kéo xuống, không cho ngoi lên.
Lý Thanh Hoa sẵn kiếm cầm tay vung tròn đến soẹt một cái, cắt đứt quấn lấy chân chàng, vòng lộn ngược lặn xuống xem sao?
Chàng thấy một con bạch tuộc, đầu to như thân voi, hai mắt mở lớn, trắng dã như hai cái sọ dừa đương tung ra một giác tua dài cả trượng, mạnhhơn vòi voi cố cuốn lấy chàng để bóp nghẹt cho hết thở.
Võ Đang đạo trưởng cũng bị một tua dài lớn cuốn cứng quanh mình, ôm chặt cả hai cánh tay mà không tự tháo gỡ nổi.
Thần tăng cũng bị một giác tua khác cuốn lấy cánh tay, các ống giác hútchặt da thịt ông không thể dùng sức chặt đứt ra được. Ông ta lanh tríhơn, lấy chân đạp nước lội lại gần đạo trưởng và giật lấy thanh kiếmThất Tinh để chặt đức cái vòi khổng lồ đương cuốn khúc bao quanh thânthể ông ta.
Cuộc chiến đấu dưới đáy nước có phần bất lợi cho ba người vì lâu cả ba vận huyền công đi dưới nước không thở hít khí trời.
Thần tăng cầm thanh kiếm chỉ thẳng về phía đôi mắt thủy quái ra hiệu cho Lý Thanh Hoa phải tấn công vào nhược điểm đó, nếu không chặt đứt đượcgiác tu này thì con mực ma lại vươn giác tu khác cuốn lấy chân tay.
Lý Thanh Hoa vội lấy Bạch Hổ Tu Trâm nhằm mắt thủy quái phóng tới làm vỡ đồng tử hai mắt nó. Tức thời con mực ma khổng lồ liền phun mực đenngòm, tanh hôi để làm ba người bị mê man.
Lý Thanh Hoa vận khí công cho Siêu Điện kiếm phát thanh quang xanh lèdài nửa trượng, vũ động kiếm quang quyết xông vào sát bụng nó, chém chonó đứt hết râu tua trước khi nó phun hết chất mực độc trong bọng lớn.
Các tua dài bị chém đứt rơi lả tả như những khúc cây bị cưa rời thànhtừng đoạn ngắn. Thần tăng rút được trùy đồng, cũng lội tới sát cận, nhằm khoảng giữa đôi mắt bị bắn mù, đánh xuống một trùy làm cho đầu mực manát bấy. Thế là rồi đời một con thủy quái đã sát hại không biết baonhiêu là mạng người dưới đáy nước sâu.
Võ Đang đạo trưởng bị ống giác hút mạnh quá bầm người, mệt lả, nên thânhình ông ta chìm theo thịt vụn con mực ma, lắng xuống vực thẳm... LýThanh Hoa phải lội theo nắm áo lôi lên.
Một lúc sau, ngoi lên mặt nước, Lý Thanh Hoa hít một hơi dài không khí,khoan khoái vô cùng, chàng kéo đạo trưởng vô bờ, ẩn núp sau gốc cây lớn. Thần tăng lúc này cũng đã mệt lử, lóp ngóp lội lên sau, một tay cầmkiếm, một tay cầm trùy bê bết máu mực ma. Ông ta lên tới bờ cỏ, nằmnhoài, thở dốc...
Nghỉ ngơi cho hồi sức, chàng thiếu hiệp nhìn quanh quan sát thì thấythủy đạo ăn thông nơi đây là một đầm nước rộng chục mẫu giữa khu vực tỏa kim điện. Xa xa, chàng thấy nhiều tượng ốc dát vàng phản chiếu ánh kimquang sau rặng cậy, bồn kiểng. Chàng lấy linh đan cho đạo trưởng uống,tỉnh lại và hỏi ông này phòng ốc trú ngụ của ông ta ở đâu.
Lúc này Võ Đang đạo trưởng đã sửa sang lại y phục, mặt nạ đeo lại chongay ngắn, giắt thanh Thất Tinh vô người, đứng dậy, nhìn quanh định lạiphương vị của mình, ông chỉ căn phòng thứ nhì ở dãy nhà vàng và nói :
- Nơi kia là tịnh thất của tôi. Để tôi vô trước dò động tĩnh. Nếu thấycó ánh đèn và cửa song mở đóng ba lượt thì hai vị cứ thẳng đó mà tới,tôi sẽ mở cửa phòng đón vô.
Một lát sau, nhận đúng ám hiệu, Lý Thanh Hoa và Thần Ma Mật Tăng lầnlượt chạy nhanh tới tòa kim ốc, lẻn nhập vô phòng riêng của đạo trưởng,ông ta đã đứng mở cửa chờ sẵn...
Văng vẳng có tiếng mỏ cầm canh từ xa vọng lại điểm đầu canh năm.
Bước vô phòng, Lý Thanh Hoa thấy một tên hầu cận ăn mặc như một tên đạođồng nằm ngủ sau trên giường nhỏ, chắc đạo trưởng đã điểm thụy huyệt nên y ngủ mê như chết.
Đạo trưởng khép chặt cửa song, đốt thêm vài cây bạch lạp thay y phục,mặc một bộ đạo bào màu tía có thêu chữ mưu rất lớn trước giữa ngực.
Ông nói cho biết ở đây mọi người gọi ông là Mưu sứ giả đứng ngôi thứhai. Người sứ giả thứ nhất là Quyền, người thứ ba là Trá, người sau chót là Thuật. Ở đây, người nào cũng đeo mặt nạ để che giấu lai lịch. Quyềnsứ giả võ công giỏi hơn và cũng có uy quyền cao hơn. Hắn rất độc ác nhưquỷ dữ. Người thứ ba có tài khinh công nhưng rất yếm trá, ưa xu nịnh vàlừa dối. Người thứ tư thì có biệt tài dùng tà thuật, biết bói toán.Nhưng dù sao cũng chỉ là những tay sai truyền lệnh của Sơn chúa. Trongngọc diện mới có những người có quyền hành sinh sát trong Bạch Hoacương. Đó là Tứ Trụ Thiên Vương... thường đại diện Sơn chúa trong nhữngviệc sát đấu, thu nạp tiền bạc cống vật, đại hội hay tiếp kiến nhữngngười tài giỏi mới thu dụng. Những người cư ngụ trong tòa thành vàngmang phẩm phục có thêu tên hiệu. Tôi mặc bào tía thêu chữ Mưu tức là sứgiả ngôi thứ hai có thể tham dự những cuộc bày mưu thiết kế của Hắc YĐoàn. Kẻ khác đều mặc đồ đen, bịt mặt chỉ để hở hai mắt không có tên họ, cấp bậc tùy theo số nút khuy trắng trên ngực. Chín nút là phẩm cao, một nút là phẩm kém nhất. Tám chín nút tính theo số tuổi nhập đoàn. Namcũng như nữ đều bận đồ đen, thứ bậc như nhau chỉ khác một điều là nữđược giữ búi tóc bài hơn bên nam giới. Sống ở trong này, vàng bạc châubáu không thiếu một thứ gì.
Lý Thanh Hoa và Thần tăng công nhận thấy căn phòng của đạo trưởng trầnthiết, trang trí như nơi ở của bậc vương giả. Bình nước, chậu rửa mặt,khay đựng chén uống trà, bình bông đều bằng vàng đúc. Sân nhà, tườngvách đều dát vàng lá...
Đúng là bước vào xứ vàng giường vàng ghế vàng... thậm chí cho đến nhà sau chỗ đại tiểu tiện cũng một màu vàng chóe, chói ngời.
Lý Thanh Hoa hỏi :
- Nhiều hoàng kim như thế này thì còn quý báu nỗi gì? Người ở đây sốnggiẫm trên vàng trên bạc thì còn lòng tham lam thèm muốn có vàng nữakhông?
Đạo trưởng đáp :
- Lão phu là người nghèo nhất trong bọn Tứ Kim Diện sứ giả, sống cuộcđời thanh đạm nhất, chỉ có một đạo đồng, một thầy một trò cơm nước vớinhau để còn giữ một chút ít chính danh của môn phái Võ Đang về thanhnghị và thanh tu. Còn so sánh với ba sứ giả kia thì học có đông kẻ hầungười hạ hơn. Các căn phòng họ ở cũng rộng rãi hơn và trang hoàng nhiềuđồ quý giá, mỹ lệ hơn nhiều. Người nào cũng có một kho riêng chứa vàichục vạn đỉnh vàng. Tiền này đem dùng vào việc đánh bạc hoặc mua bán,trao đổi mỹ nữ, kẻ nô dịch hợp với ý thích của mình.
Trời đã sáng tỏ, ba người đã uống hết tuần trà. Tên đạo đồng được đổ cho uống mê dược và đem bỏ vào nhà trong, đặt nằm một xó sau tủ áo, có rèmche.
Có tiếng gõ cửa, Lý Thanh Hoa và Thần Ma Mật Tăng lật đật lẩn trốn vàochỗ kín. Tuy nhiên đã khoét sẵn kẻ hở để quan sát sự tình phòng ngoài.
- Ai thế?
- Kim điện thủ hộ kính mừng Mưu đại nhân thắng cuộc.
Có tiếng cửa mở, một đại hán áo đen cắp đao đi vô, chắp tay vái chào Kim Diện sứ giả rất lễ phép.
Hắn nói tiếp :
- Tiểu hạ đi tuần quanh đây thấy phòng đại nhân có ánh đèn chiếu qua khe song nên đánh bạo vào bái kiến. Tiểu hạ cũng được Thuật đại nhân chobiết vụ đánh cá giữa đại nhân đây với đệ nhất Quyền sứ giả. Quyền sứ giả hay cậy mình ở địa vị chủ nhất Kim điện, nên dạo này hành hạ kẻ ănngười làm quá lắm. Hắn ỷ võ công cao siêu nên lần này lãnh mệnh đi xahơn đại nhân mà dám bỉ mặt đại nhân là khinh công kém hắn ba bậc. Hắn đi truyền lệnh tận Sơn Đông nhưng sẽ về sớm trước đại nhân ba ngày. Khôngngờ đại nhân lại làm xong công vụ về sớm hơn hắn hai ngày. Thế là đạinhân thắng cuộc. Phen này hắn sẽ mất thể diện vì phải đem bộ tượng TamĐa sang phòng đại nhân. Đại nhân đã tính làm bục kê ba pho tượng vànglớn đó vào chỗ nào chưa? Sơn chúa mà biết việc này chắc lại còn ban khen thêm cho đại nhân vật gì quý giá hơn thế nữa? Nhưng đại nhân phải biếtlà Thuật đại nhân đã bói tiền, biết trước đại nhân là người thắng cuộcđấy. Ông biểu tiểu hạ cứ lặng yên coi chừng mà xem có đúng thế không?Bây giờ hiển nhiên là đại nhân đã thắng cuộc, phải khao tiểu hạ một chầu bồ đào và... hí hí... nhé.
Mưu sứ giả gật đầu xoa tay ra vẻ sung sướng nhận lời chúc tụng. Ông talấy vàng để thưởng cho đại hán gác cổng và ghé tai nói nhỏ :
- Nếu Thuật đại nhân trở về, mi khéo léo mời được ông ta vô chơi với tanhờ bói một quẻ cầu danh... thì ta sẽ trọng thưởng cho nhiều tiền hơnnữa. Nghe! Lúc nào Quyền sứ giả về cũng mật báo cho ta hay để ta đòi bapho tượng đánh cuộc.
Kim Môn Thủ Hộ cúi đầu lĩnh vàng, bái tạ cáo lui.
Mưu sứ giả liền vô phòng trong tiếp tục cuộc bàn bạc với Lý Thanh Hoa và Thần tăng.
- Theo ý tôi, ta phải trừ khử tên Thuật sứ giả vì y có tài lạ biết trước mọi sự xảy ra. Hơn nữa, y lại giỏi tà thuật, rất nguy hiểm. Trong ba sứ giả, thân hình y nhỏ thó nhất giống như Lý công tử. Chiếm được mặtnạ...
(mất 2 trang)
Cho cả đến thính giác cũng không thể nghe những tiếng động xa.
Tóm lại nếu không nói là đa số thì cũng phải nói là toàn những ngườitrong Bạch Hoa cương đều bị Thấu Cốt thần đinh cắm vào xương tủy, đầu óc hoặc huyệt đài bị khống chế, Sơn chúa chỉ cần gõ một tiếng thanh lanhỏ, âm thanh nhờ các lá vàng lá bạc truyền đi sẽ ảnh hưởng đến họ, tậptrung truyền lệnh hay tiêu diệt dễ dàng ý chí chống đối trong đầu óc họ.
Rất có thể bây giờ Võ Đang đạo trưởng có ý định giúp Lý Thanh Hoa vàThần tăng phản lại Hắc Y đạo trưởng. Nhưng chỉ vài tiếng thanh la, bịđau đớn nhức nhối óc tủy, đạo trưởng bắt buộc lại phải... đánh lại haingười đồng bạn của mình.
Một quyết định táo bạo đột nhiên phát khởi trong đầu óc thiếu hiệp. Tiên hạ thủ vi cường. Đánh với kẻ mạnh, mình không ra tay trước chiếm lấythượng phong thì rất là... nguy hại.
Chàng cầm bản đồ đưa cho đạo trưởng và hỏi :
- Lão tiền bối có biết Tứ Trụ Thiên Vương cư trú nơi nào trong Ngọc điện không?
Đạo trưởng lắc đầu và đồng thời ông giật nẩy người lên và ngã lăn xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]