“Em và Kiều tổng... là mối quan hệ gì vậy?” Đang lái xe về nhà, bỗng dưng chị Hà lại bâng quơ hỏi như thế.
Chị liên tục nhìn kính chiếu hậu, muốn xem thử biểu cảm của Đổng Thanh Thư có gì khác thường hay không. Mà cô lúc này đang ngồi trầm tư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nghe chị hỏi, Đổng Thanh Thư còn chẳng kịp suy nghĩ đã đáp lại.
“Ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì còn quan hệ gì nữa hở chị?”
“Thật không?” Hà Liên không tin! – vậy nên chị cố ý gằn giọng.
“Thật chứ—”
Đang nói giữa chừng, bỗng dưng lại bị ánh mắt nhìn thấu hồng trần của chị Hà dòm trúng thông qua kính chiếu hậu xe, trái tim Đổng Thanh Thư đánh thình thịch một tiếng, tự dưng lại chột dạ mà lắp bắp: “—Sao lại không.”
Nhớ tới những lời tỏ tình ớn lạnh sến sẩm vừa rồi của Kiều Đông Phong, Đổng Thanh Thư nổi da gà trong vô thức, tự dưng lại sượng trân nhìn chị.
Nhưng may mà cô chẳng nói hớ ra chuyện gì.
Hà Liên nhìn cô nghi hoặc, Đổng Thanh Thư càng rối, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, khẳng định lại một câu chắc nịch.
“Chắc chắn là thế. Đương nhiên chỉ là đồng nghiệp thôi!”
“Chị không tin em à?”
“…”
Nhưng càng như vậy, chị Hà càng không tin!
Chị im lặng, suy tư một lúc lâu.
Hà Liên là người nhạy cảm, nhìn sơ qua đã thấy có điều gì khác thường rồi. Nếu như không phải là mối quan hệ mập mờ gì đó, thì cũng có thể là cả hai người họ thân thiết quá mức đồng nghiệp.
Nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Kiều tổng lúc hai người giao nhau ánh mắt, Hà Liên càng thêm tin tưởng những gì chị đang nghĩ là đúng.
Có điều Đổng Thanh Thư đã chối, không lẽ chị dí dao vào cổ ép cô nhận tội sao?
Nhưng với tư cách là người quản lý của Đổng Thanh Thư, kèm với việc cả chị và cô thân thiết như người nhà, Hà Liên khuyên nhủ thật lòng.
“Em đừng đi quá giới hạn của Lệnh gia.”
Đổng Thanh Thư ngơ ra, mím môi không biết phải nói gì: “…” - Cô đã làm gì đâu! Chị ấy nói thế là sao?
“Lệnh gia cưng chiều em, nhưng em cũng phải biết điểm dừng. Em không thể tùy tiện làm những việc mà mình muốn trong khi đang ràng buộc hợp đồng với ngài ấy được.”
“???”
“Đó không chỉ là một bản hợp đồng thông thường đâu… đó còn bao gồm cả tương lai và mạng sống của chính em nữa đấy.”
“Kiều tổng trước giờ tai tiếng đồn xa vạn dặm, đừng nói chị không nhắc nhở em, dính vào Kiều tổng, có khác gì ôm một trái bom nổ chậm đâu.”
Đổng Thanh Thư tròn mắt: “Chị nói thế là sao?”
Hà Liên vẫn nói tiếp: “Đã thế Lệnh gia càng không ăn tạp như tổng giám đốc Tống… không có chuyện ngài ấy để yên cho em cước đạp lưỡng thuyền thế đâu.”
Càng nghe chị nói Đổng Thanh Thư càng cảm thấy ba chấm hết sức. Nói thế là sao, không lẽ chị ấy tưởng cô và Kiều tổng có mối quan hệ yêu đương gì á?
“Đừng nói với em là chị nghĩ em và Kiều Đông Phong… yêu đương nha?”
“…” ánh mắt chị Hà lượn lượn, biểu thị hàm ý: Còn không phải như thế sao?
Phản ứng của cô quá lớn, làm chị Hà còn giật mình: “Chứ chẳng phải em và anh ta…”
Chị Hà còn chưa nói hết câu, Đổng Thanh Thư đã cắt ngang lời chị: “Thôi đi.”
Cô thở mạnh một hơi: “Em đâu có điên. Chị nghĩ sao em lại đi yêu đương với anh ta vậy.”
Nghĩ lại khi nãy Kiều Đông Phong nói muốn theo đuổi cô, da gà da vịt cô đều như thi nhau nổi lên rồi. Cô cảm thấy chẳng thà anh ta ghét bỏ cô, đe dọa cô, Đổng Thanh Thư còn đỡ cảm thấy sợ hơn là khi biết được tin sét đánh như vậy.
Thích á?
Cô thì có gì để anh ta thích?
Đổng Thanh Thư càng nghĩ càng đau đầu. Người có tiền sao lại có những sở thích quái gở như thế?
Đương nhiên chị Hà không biết chuyện Kiều Đông Phong tỏ tình với Đổng Thanh Thư. Thấy cô biểu hiện rõ ràng sự chán ghét trên gương mặt như thế, lúc bấy giờ chị mới thả lỏng tâm tình được một chút.
Cũng may là không yêu đương gì đấy… Chứ nếu thực sự yêu đương rồi lén lút sau lưng Lệnh gia, chị nghĩ tới thôi đã cảm thấy sống lưng lạnh toát! Ngài ấy không đại khai sát giới mới làm lạ!
Nhưng mà Đổng Thanh Thư gần đây quá thân thiết với Kiều tổng, chị sợ…
Sắc mặt chị Hà vẫn luôn không tốt từ nãy tới giờ, Đổng Thanh Thư nhìn thấy thì càng thêm bực. Chị ấy nghĩ sao mà lại cho rằng cô với tên họ Kiều kia có quan hệ tình cảm với nhau vậy? Cô muốn né tránh anh ta còn không được, nói gì tới chuyện yêu đương lén lút sau lưng Lệnh tiên sinh…
Cuối cùng ôm một bụng bực dọc về tới nhà, lúc chị Hà thả cô ở trước cửa, không quên dặn dò cô.
“Sắp tới không có phim đóng, nhưng mà em còn mấy cái hợp đồng quay quảng cáo đó. Nghỉ ngơi cho tốt, chị sẽ gửi lịch trình cho em.”
Đổng Thanh Thư gật gù, bảo là đã hiểu.
Sau đó Hà Liên lại nói: “Còn nữa, gần đây chị đã lên mạng tìm kiếm rồi, vài hôm tới chị gửi cho em một số cuốn sách tham khảo về viết kịch bản, hẳn là cần thiết cho em.”
“Hả?” Đổng Thanh Thư nhíu mày: “Viết kịch bản? Sách tham khảo? Là sao?”
“Ớ?” Hà Liên cũng chớp mắt khó hiểu: “Lệnh tiên sinh chưa nói gì với em à?”
Cô gật gù: “Ngài ấy đã nói gì đâu.”
Đi công tác về thì hành cô cả buổi, sau đó bị lây bệnh nằm bẹp ở nhà kia kìa, sao mà nói cái gì với cô được.
“Thì mấy hôm nay Lệnh tiên sinh có hẹn cùng với tổng giám đốc Tống còn gì. Tuy là tính tình giám đốc Tống có chút…”
Hà Liên không tiện nói thẳng, chị chỉ nhún vai, ngập ngừng nói tới đây Đổng Thanh Thư nghe cũng đã hiểu.
“Nhưng mà bên giám đốc Tống thì quả thực có rất nhiều tài năng biên kịch trẻ. Thêm cả đạo diễn Phí Minh cũng thường xuyên qua lại, bọn họ ba người ngồi bàn luận, muốn sắp tới để em tham gia biên kịch bộ phim mới của đạo diễn Phí, có thể là phim truyền hình hoặc thẳng tiến làm phim điện ảnh gì đó, nếu như kịch bản đột phá.”
“Chị cũng chỉ nghe phong phanh trợ lý Mạc nói như thế.”
“…”
Một loạt sự kiện bất ngờ được chị Hà đưa tới làm Đổng Thanh Thư có chút choáng váng.
Tuy nhiên cô chẳng chút để tâm tới việc sẽ được tham gia viết kịch bản kia, Đổng Thanh Thư chỉ để ý duy nhất chuyện Lệnh tiên sinh trong thời gian cô đi đóng phim đó… thực sự đã hợp tác công việc cùng với Tống Chí Hào.
Vậy thì những lời La Ý Hiên đã huênh hoang nói khi đó, là sự thật ư?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]