Lúc Đổng Thanh Thư quay trở lại buổi tiệc, gương mặt của cô đã trắng bệch ra như cắt không còn một giọt máu.
Chị Hà nhìn thấy cô, không nhịn được lo lắng lân la tới gần hỏi thăm: “Em làm sao thế?”
Thanh âm chị rất nhỏ, chỉ đủ để Đổng Thanh Thư nghe thấy.
Cô từ từ hồi thần, chậm chạp lắc đầu, tỏ ra không sao: “Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Ừ nhỉ… hôm qua em còn sốt kia mà. Hôm nay cũng chưa khỏe hẳn đã đến đây…”
Hà Liên bắt đầu suy tính: “Em ổn không? Ngồi thêm một chút thì cáo bệnh về thôi.”
Đổng Thanh Thư gật gù, thú thật cô cũng chẳng muốn ở lại đây lâu hơn.
“Đợi thêm chút nữa đã.”
Vừa dứt lời, đúng lúc Kiều Đông Phong cũng từ ngoài bước vào, hai người chạm mắt nhìn nhau. Kiều Đông Phong vẫn cười tươi như cũ, mà Đổng Thanh Thư thì mặt mày xám xịt, đảo mắt sang nơi khác né tránh ánh nhìn của người kia.
Hà Liên nhạy bén đương nhiên nhìn ra được điều khác thường, muốn hỏi cô nhưng lại ngại có tai mắt nên không nói gì, cuối cùng cứ để mọi chuyện trôi qua trong im lặng.
Ngồi được một lúc, Đổng Thanh Thư định cáo bệnh đi về thì lại thấy La Ý Hiên từ đâu bước tới.
Nãy giờ cũng chẳng để ý, bữa tiệc bắt đầu mà sao y cứ đi đâu mãi không thấy tâm hơi.
Nhìn thấy Đổng Thanh Thư đang nhìn mình, La Ý Hiên cũng vênh váo hất mặt, ánh mắt của y lấp lóe thất thường.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467266/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.