Chương trước
Chương sau
“Cái cảm giác đó đúng là thích không chịu được nhỉ?”

“…”

“Khiến người ta sướng rơn cả người.”

“…”

Khóe môi xinh đẹp có hơi giần giật, Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng ngăn lại được tâm tình bị đảo lộn của mình. Cô cố thản nhiên nhìn người kia, nhẹ giọng hỏi lại y một câu.

“Cậu là có ý gì?”

“Ý đều nằm trên mặt chữ. Tôi nói vậy không lý nào cô lại không hiểu, đúng không, Đổng Thanh Thư?”

“…” – Đổng Thanh Thư chán ghét nhìn La Ý Hiên, rõ ràng trong lòng đang rất nhộn nhạo khó chịu, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp trả: “Đồ thần kinh.”

“…” Mẹ kiếp cái con nhóc này? – La Ý Hiên sôi máu.

Nhưng Đổng Thanh Thư nào muốn đôi co nữa với y làm gì, vừa nói xong cô liền quay đầu rời đi, để lại La Ý Hiên một mình gặm nhắm nỗi tức giận này.

“Cmn Đổng Thanh Thư cô đúng là con rùa rúc đầu.”

“Tôi ngủ với kim chủ của cô, cô còn có thể nhẫn nhịn sao?”

“…”

Cuối cùng La Ý Hiên cũng ngửa bài.

Mà câu nói càng khiến cho thái dương của cô thêm co rút đau nhức.

Ngủ với Lệnh tiên sinh ư?

“Ha…” Đổng Thanh Thư không quay đầu nhìn, nhưng đương nhiên cũng chẳng nghe lọt tai được lời nào mà cười lạnh một tiếng, “Cậu nghĩ cậu xứng sao?”

“Cô?”

“Cậu thực sự nghĩ tôi tin những lời bịa đặt này từ cậu à?”

“…”

“Sao? Câm miệng rồi?”

Đổng Thanh Thư nửa cái liếc nhìn cũng không cho La Ý Hiên vào mắt. Cô mỉa mai hỏi lại một câu, sau cùng cũng không nghe thấy La Ý Hiên trả lời, người nọ nhếch môi cười khẩy, tiếp tục chậm bước rời đi.

Từ đầu tới cuối cô vẫn giữ dáng vẻ nghiêng ngang, dáng lưng thẳng tắp không quay đầu nhìn người kia dù chỉ là một chút. Sự sỉ nhục này khiến La Ý Hiên càng thêm căm tức – Mẹ nó, cô ta tỏ vẻ cao cao tại thượng đó cho ai nhìn chứ!

“Đổng Thanh Thư cô đừng quá đề cao bản thân mình.”

Cuối cùng sau một thời gian im lặng, La Ý Hiên lại tiếp tục vênh váo cao giọng mà móc méo cô.

“Lệnh tiên sinh nhiều ngày qua bận rộn không ở bên cạnh cô, hẳn là cô cũng phải tự mình nhìn ra được, đâu đó đã nảy sinh vấn đề rồi chứ?”

“Hay là trực giác của một người phụ nữ như cô yếu kém quá, không phát hiện ra kim chủ nhà cô đang phát sinh quan hệ với tôi?”

“…”

“Chậc, người phụ nữ đáng thương.”

Bên tai bỗng chốc ù đi không nghe rõ được bất kỳ tiếng động nào khác. Cho dù ở phía sau lưng La Ý Hiên có đang khua môi múa mép điều gì, Đổng Thanh Thư cũng từ chối tiếp nhận những thông tin này.

Trong lòng cô đột nhiên có một vết nứt nhỏ khiến trái tim Đổng Thanh Thư trở nên liên hồi đập mạnh. Cảm giác đau đớn tổn thương thoáng qua này thật khiến cô suýt chút đã đánh mất chính mình.

May mà cô vẫn còn bình tĩnh để không bị trúng bẫy.

Hít sâu một hơi, Đổng Thanh Thư vẫn duy trì nụ cười xã giao hằng ngày, xoay lưng lại nhìn người kia. Nhưng ánh mắt sắc lạnh đó khi nhìn La Ý Hiên, dường như đang mang theo tầng tầng sát khí, tùy thời điểm nào cũng có thể lao tới đoạt mạng y cho bằng được.

La Ý Hiên lạnh sống lưng, đang thao thao bất tuyệt cuối cùng lại bị chặn họng không thể nói thêm được câu nào.

Y trộm nuốt khan một ngụm nhìn Đổng Thanh Thư sợ sệt, thấy cô đi về phía mình, y cũng dè chừng lùi bước, vẻ mặt không dám vênh váo nữa.

Đúng thật là La Ý Hiên dai như đĩa, đánh kiểu nào cũng không chết. Nhưng mà y cũng đâu phải ngu, nhìn sắc mặt quái dị kia của Đổng Thanh Thư… chỉ sợ còn đứng yên ở đó vênh váo, không bị táng cho vỡ mồm như lần trước thì mới lạ đấy!

Lực tay của Đổng Thanh Thư không đùa được đâu… táng lệch cả hàm là có thật, La Ý Hiên từng bị rồi sao lại không biết!

Tóm gọn cứ chạy thoát thân đã.

“Này… này, cô muốn làm gì!”

“Tôi thì làm gì được cậu đây?”

Đổng Thanh Thư vẫn nở nụ cười, tiếp tục sấn tới, áp sát vào người La Ý Hiên.

Còn cậu diễn viên họ La kia bị dọa cho sợ khiếp.

Mới vừa lớn tiếng đây, bây giờ lại run như cầy sấy.

Đổng Thanh Thư nhìn thấy không nhịn được chẹp miệng – Thế mà cũng dám mạnh miệng ức hiếp cô cơ đấy?

“Tôi đã cào rách mặt hay là tạt axit cậu như Thiệu Tường làm với Hoa Thâm đâu mà cậu đã sợ vậy?”

“…” Mẹ kiếp cô ta bị điên hả?

La Ý Hiên dựng tóc gáy, nghe Đổng Thanh Thư nói y chỉ biết trợn tròn mắt.

“Cậu đúng là nhát cấy đi được. Bày đặt nói dối gạt ai?”

“Cô… cô!”

La Ý Hiên đỏ mặt, phát hiện ra Đổng Thanh Thư chỉ dọa mình thôi, còn y thì nhát gan sợ chết, vừa mới nghe dọa mấy câu đã bị cái gọi là diễn xuất xuất thần của cô ta đánh lừa.

“Cô… chết tiệt, Đổng Thanh Thư cô đợi đó cho tôi!”

Cuối cùng người nọ không thể đáp trả nổi Đổng Thanh Thư, còn bị cô làm cho ê mặt, quay đầu bỏ chạy cun cút cụt đuôi, Đổng Thanh Thư nhìn theo mà cười khẩy.

“Hừ, dọa ai chứ, dọa chị thì mơ đi.”

Nói thì nói vậy, chứ vừa xoay lưng đi Đổng Thanh Thư đã chẳng còn cười nổi.

Cô mới sốt xong, đầu vẫn còn lâng lâng lắm… còn bị La Ý Hiên dọa cho một trận, thật đúng là trí mạng đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.