Cả đêm được Lệnh tiên sinh chăm sóc chu đáo, ăn no rồi uống thuốc đầy đủ, cơn sốt của Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng tiêu biến.
Tuy nhiên nó chỉ biến mất khỏi cơ thể cô, chứ không hoàn toàn rời khỏi căn phòng này, lại dịch chuyển nương nhờ ở đậu sang cơ thể của Lệnh tiên sinh.
Sang ngày hôm sau, Đổng Thanh Thư thì khỏe khoắn thấy rõ, còn Lệnh tiên sinh thì lên cơn sốt cao, nằm bẹp ở trên giường, đến mí mắt cũng không muốn nhấc lên.
Nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, gương mặt có chút khó coi, Đổng Thanh Thư không nhịn được cười, đưa tay kéo giãn nếp nhăn trên trán của ngài.
“Ngài nói xem, người lớn tuổi như ngài… có phải rất dễ có nếp nhăn không nhỉ?”
Lúc trước Lệnh tiên sinh cứ hay trêu cô trẻ tuổi lại không dẻo dai gì cả, chẳng bù cho ngài thường xuyên vận động thể dục thể thao như vậy, thể lực tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Đổng Thanh Thư nhớ tới thì bĩu môi chán chường.
“Giờ thì xem ai già hơn ai nha.”
“…”
Đương nhiên những lời này Lệnh Thiên Từ không nghe được, vì lúc này người đàn ông nọ còn đang bận ngủ.
Đổng Thanh Thư thấy Lệnh tiên sinh không phản kháng cũng không đáp trả được, thích thú cười một trận, lại ngồi ở bên giường ngắm ngài một chút.
Hôm nay cô có hẹn với đoàn làm phim Hung Thủ Thật Sự đi ăn trưa tại một nhà hàng Tây Âu. Nghe nói bữa tiệc này là Kiều tổng mời, vốn dĩ Đổng Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467262/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.