Không biết có phải vì sốt cao nên Đổng Thanh Thư mụ mị đầu óc rồi hay không? Lần đầu tiên Lệnh tiên sinh nhìn thấy cô như thế, không khỏi sửng sốt với lời đề nghị làm tình này.
Bất quá hạ thân có cứng rắn thế nào thì lý trí ngài vẫn còn nguyên vẹn, người đàn ông hơi cười một chút, cố gắng lờ đi bên dưới lớp tây trang đang nổi cộm lên thành một đám núi.
Ngài ấn nhẹ vào trán cô nằm lại xuống giường, không từ chối, cũng không chấp nhận.
“Em đợi tôi một chút, tôi đi lấy khăn lau mặt cho em.”
Nhưng Đổng Thanh Thư khi bị bệnh không còn ngoan ngoãn vâng lời như mọi hôm nữa, thêm việc mấy ngày nay cô đã giở thói ương bướng với ngài, nên cô càng không chịu thỏa hiệp.
“Không…”
Lòng bàn tay nóng hổi của cô lúc này cũng giữ chặt lấy cánh tay rắn chắc của người kia không buông: “Em không muốn… ngài ở lại đi.”
Đổng Thanh Thư mếu máo, vẫn là làm nũng.
Nhưng lần này Lệnh tiên sinh không chiều theo ý cô nữa. Ngài dịu dàng xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì cơn sốt của cô, lại nhẹ nhàng gỡ tay Đổng Thanh Thư ra khỏi.
“Đợi một chút, tôi quay lại ngay.”
Đổng Thanh Thư đương nhiên không chịu, vẫn mếu khóc, nhưng Lệnh tiên sinh nói được làm được, quay lại rất nhanh. Trên tay ngài lúc này là một chậu nước nhỏ, cùng với khăn sạch để lau sạch cơ thể.
Lệnh Thiên Từ không giỏi săn sóc người khác, trước giờ cũng chưa từng chăm nom người bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467257/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.