Đổng Thanh Thư ngước mắt nhìn Kiều tổng, bộ dạng miễn cưỡng như không muốn trò chuyện.
Thấy cô như vậy Kiều Đông Phong thật hết cách, chỉ lắc đầu mỉm cười.
“Bộ cô ghét tôi lắm hả?”
“Tôi nói tôi ghét anh bao giờ.”
“Cô không nói, nhưng cách cô thể hiện mắt thường tôi cũng nhìn thấy được.”
“Anh tự suy diễn cả thôi, đừng có nhét chữ vào mồm tôi đấy.”
Đổng Thanh Thư vẫn mạnh miệng như trước, nhưng mà biểu cảm của cô đã bán đứng cô rồi, Kiều Đông Phong thấy được cô rất bài xích chuyện anh nhắc đến Lệnh tiên sinh.
Kiều Đông Phong thở dài một hơi, cũng chân thành mà nói.
“Giới showbiz này chuyện bao dưỡng đã không còn xa lạ gì nữa rồi, tôi cũng có chê trách gì cô đâu.”
Không những không chê, Kiều Đông Phong còn đang muốn hẹn hò với cô gái thú vị như Đổng Thanh Thư đây nữa.
Dù sao giữa Đổng Thanh Thư và Lệnh Thiên Từ kia cũng chỉ là mối quan hệ hợp đồng bao dưỡng, còn Kiều Đông Phong là thật lòng muốn yêu đương. Anh ta thấy Đổng Thanh Thư rất vừa ý, là một cô gái thú vị, quá sức tưởng tượng, tài năng cũng có thừa, nếu trải qua một mối quan hệ khác ngoài đồng nghiệp hợp tác công việc, Kiều tổng cũng rất muốn thử xem sao.
Nhưng Đổng Thanh Thư vậy mà lại tỏ ra thản nhiên.
“Tôi biết chứ.”
“Ơ? Thế sao cô lại ngại khi tôi nhắc tới?”
“Không phải là vì sợ tôi vạch trần với giới báo chí, ảnh hưởng tới công việc của cô hay sao?”
“Đúng là tôi sợ anh đe dọa rồi vạch trần đấy.”
Đổng Thanh Thư lườm Kiều Đông Phong một chút, chân lại vội vội đi nhanh, muốn ra khỏi đoạn hành lang dài ngoằng này, kết thúc cuộc trò chuyện với Kiều tổng càng sớm càng tốt.
“Nhưng mà không phải vì sợ nó ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
“Hửm?”
Kiều Đông Phong cảm thấy khó hiểu.
“Anh chắc không phải là người khốn nạn tới mức đó đâu ha…?”
Câu này, đương nhiên Đổng Thanh Thư chỉ lẩm bẩm trong miệng, đâu dám nói lớn cho Kiều tổng hay.
Mà Kiều Đông Phong tai rất thính, khỏi lo việc anh không nghe được đi.
Cái gì cũng rót hết vào màng nhĩ rồi, chữ “khốn nạn” kia nghe cũng tròn vành rõ chữ lắm.
Kiều Đông Phong hơi cười, thái dương có chút giật giật.
“Đổng Thanh Thư, cô thật khiến tôi quá sức tưởng tượng.” – Là thú vị đến quá sức tưởng tượng!
Đổng Thanh Thư nghe không hiểu Kiều Đông Phong đang nói nhảm cái gì.
Lúc đầu mới quen chẳng phải anh ta cao lãnh lắm sao? Là Kiều tổng băng sơn người gặp người sợ, sao bây giờ lại thay đổi thế rồi!
Hay vốn dĩ người khác mờ mắt rồi không nhìn thấy cái bộ dạng nam thần của anh ta, ừ, nam thần, nhưng mà là nam thần kinh ấy!
Bất quá cô đi càng nhanh, Kiều Đông Phong càng sải dài bước chân tò tò theo sau cô.
Đổng Thanh Thư giận đỏ cả mặt, lại chẳng nói nổi anh ta. Chỉ sợ cô còn nói nữa, anh ta sẽ cười cô thúi mũi, hiên ngang nói rằng đường này cũng là đường anh ta về nhà.
“Mà này, nếu cô không sợ tôi làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. Vậy thì cần gì phải trốn tránh chứ.”
“Tôi cũng đâu có chê cô.”
“…” – Tôi cần anh khen chắc? – Chân mày của Đổng Thanh Thư giần giật.
“Hay là cô sợ phiền tới Lệnh Thiên Từ?”
Kiều Đông Phong vừa đi vừa hỏi, anh ta nghiêng mặt quan sát biểu cảm của Đổng Thanh Thư, vẫn dai như đĩa bám mãi không buông.
“…” Mọe kiếp cái tên họ Kiều này! – Đổng Thanh Thư quạo điên lên.
Cô không nói gì, nhưng gương mặt với biểu tình khó coi cũng đã bán đứng cô hết rồi.
Kiều Đông Phong nhận được biểu cảm mà mình muốn thấy, xác nhận rõ ràng Đổng Thanh Thư là vì không muốn ảnh hưởng tới danh tiếng của người kia.
Cơ mà cái tên Lệnh Thiên Từ đó, vốn đâu có để tâm những việc này.
“Lệnh Thiên Từ không để tâm mấy chuyện này đâu, cô cần gì phải lo.”
“Ngay cả báo giới còn không dám lên bài nói xằng nói bậy.”
“Thì cô cần gì phải lo lắng suy nghĩ chứ.”
Kiều Đông Phong nói nhiều đến mức Đổng Thanh Thư cảm thấy lỗ tai của mình sắp đứt ra làm hai. Cô tức giận dừng chân không đi nữa, đứng một chỗ nghiêm túc nhìn anh ta.
“Anh có thôi ngay đi không?”
“…”
“Nói gì mà nói lắm thế.”
“…”
Bị mắng, Kiều Đông Phong cũng sững cả người.
Đổng Thanh Thư nổi giận, cố kìm lắm mà kìm không nổi. Cũng may mà nơi này không có ai, cô thuận dịp sổ một tràng dài.
“Tôi không muốn việc này ảnh hưởng gì đến Lệnh tiên sinh.”
“Ngài ấy có để tâm hay không, tôi không cần biết. Nhưng tôi nhắc lại một lần nữa, nếu anh còn nói linh tinh trước mặt người khác, thì biết tay tôi.”
Đổng Thanh Thư nhíu mày phụng phịu, gương mặt xinh đẹp khả ái có đe dọa người khác cũng chẳng có chút cảm giác đáng sợ nào, ngược lại Kiều Đông Phong càng thấy cô dễ thương đáng yêu làm sao.
Kiều tổng nín cười không dám chọc cô nữa, thấy cô xù lông nhím, anh ta đương nhiên phải biết điều rồi.
Đổng Thanh Thư không thèm nói với Kiều Đông Phong nữa, cô đi một mạch, vẫn thấy Kiều Đông Phong lẽo đẽo theo sau, nhưng mà lần này người nọ đã có khoảng cách hơn trước, không kè kè sát bên cạnh cô nữa.
Kiều Đông Phong đương nhiên có điều suy tư.
Anh cảm thấy cô gái này rất chú trọng tới cảm xúc của Lệnh Thiên Từ. Mặc dù gã đàn ông kia chắc gì đã để tâm nhiều đến vậy.
Kiều Đông Phong còn lạ gì Lệnh Thiên Từ nữa, người đàn ông nọ và anh có đôi nét tương đồng, chính là kiểu đều không để những chuyện loạn thất bát tao bên ngoài ảnh hưởng tới mình.
Nhưng khác nhau ở chỗ, Kiều Đông Phong thì thích quậy đục nước, còn Lệnh Thiên Từ thì sẽ chẳng để tâm, nhưng cũng không để người khác có thể tùy tiện bôi xấu mình.
Những tin tức không lọt ra bên ngoài đều là vì Lệnh Thiên Từ dùng tiền đập vào chặn miệng giới báo chí, Đổng Thanh Thư lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ, cho dù người khác có ở sau lưng cô thầm thì to nhỏ, cũng không thể nào dám lấn lướt và qua mặt Lệnh tiên sinh bôi xấu Đổng Thanh Thư Công khai..
Trước giờ Lệnh Thiên Từ không ký hợp đồng bao dưỡng với bất kỳ người nào. Kiều Đông Phong còn nghĩ tin tức lần này anh ta bao dưỡng nghệ sỹ chỉ là tin đồn nhảm chứ… nào ngờ là thật.
Cơ mà cô gái này quả nhiên rất đặc biệt. Thú vị đến không ngờ, khiến người gặp người thích.
Chỉ tại Kiều Đông Phong đến muộn hơn Lệnh Thiên Từ một chút.
Giả sử người đến trước là anh, có lẽ cũng sẽ giống như Lệnh Thiên Từ, chậm rãi từng bước thâu lưới tóm gọn cô gái này rồi.
Mà Đổng Thanh Thư xem ra rất để tâm đến Lệnh Thiên Từ.
Cô không giống như những người khác, chẳng phải quan tâm kim chủ chỉ vì lợi ích của bản thân mình, sợ chính mình liên lụy. Mà Đổng Thanh Thư đối với Lệnh Thiên Từ giống như là đang dùng hết sức để bảo vệ, chen giữa hợp đồng bao dưỡng của bọn họ chính là chân tâm của cô gái đó.
Điều này thật khiến Kiều Đông Phong thương cảm.
Lệnh Thiên Từ kia cũng sẽ để ý đến cô hay sao?
Quen biết Lệnh Thiên Từ suốt bao nhiêu năm nay, quả thực Kiều Đông Phong chưa từng thấy anh ta dụng tâm với bất kỳ người nào.
Đối với Đổng Thanh Thư hiện tại đã là dung túng lắm rồi, ký hợp đồng bao dưỡng với cô, chính là đã cho cô một lời khẳng định. Mặc dù cái bản hợp đồng tình nhân đó có muốn phá bỏ cũng không phải là khó, chỉ cần Lệnh Thiên Từ chán cô, muốn chấm dứt liền chấm dứt mà thôi.
Nhưng mấy ai trên đời có thể được như Đổng Thanh Thư chứ?
Lấy được sự cam kết đó từ Lệnh Thiên Từ, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]