Bất quá Đổng Thanh Thư đã nghĩ nhiều rồi, Kiều Đông Phong chẳng có ý muốn đe dọa gì cô cả, anh ta đơn thuần là đang xác nhận lại một chút sự việc mà thôi.
Nếu như Đổng Thanh Thư đã là người của Lệnh tiên sinh, vậy thì con đường theo đuổi này của Kiều Đông Phong xem ra phải rất chật vật mới thành đây.
Hiếm lắm anh mới có hứng thú với một cô gái vậy mà…
Kiều Đông Phong không khỏi tiếc nuối, nếu anh gặp cô sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.
Mà cũng không sao, chỉ cần Đổng Thanh Thư chịu rời khỏi Lệnh Thiên Từ, và người đàn ông kia chịu trao đổi với anh. Kiều Đông Phong cảm thấy anh vẫn còn cơ hội.
Hợp đồng tình nhân kia muốn phá bỏ cũng không phải là không thể, Kiều Đông Phong phải xem ý tứ của Đổng Thanh Thư như thế nào đã.
Nhưng mà xem ra cô nàng này không có ý gì với anh, còn thường xuyên nói mấy câu phũ phàng.
“Tôi không đi với anh, tôi phải về đây.”
Đổng Thanh Thư không phải là không sợ cường quyền, cô sợ chứ, và cô hiểu nguyên tắc trong giới giải trí này là gì. Thuận theo ông lớn thì sống, nghịch ý là chỉ có con đường bị đuổi cùng giết tận thôi.
Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Kiều Đông Phong đây là đang chạm tới vảy ngược trong lòng cô, bảo cô nhịn, cô làm sao nhịn được!
Vả lại tiếp xúc với người đàn ông nọ không lâu nhưng Đổng Thanh Thư cũng biết, Kiều Đông Phong không có địch ý với cô, cho dù cô có “lỡ lời” mấy câu, Đổng Thanh Thư nghĩ anh ta cũng chẳng vì thế mà thù hằn.
Nhắc tới ai không nhắc, anh ta lại cố ý nhắc tới Lệnh tiên sinh. Cô đã không muốn phiền toái tới ngài ấy rồi…
Đổng Thanh Thư nghĩ tới mà tức giận, trước khi nhanh chân chạy đi, cô quay đầu nhìn Kiều Đông Phong, thấy anh ta đang mỉm cười nhìn cô.
Bộ dáng thập phần đáng ghét, tỏ ra rất thách thức.
Đổng Thanh Thư nghiến răng, thấp giọng nói:
“Tôi cảnh cáo anh…”
“Hửm?”
Kiều Đông Phong hơi cười, cũng không nghĩ cô gái nọ lại hùng hồn như vậy.
“Tôi nói rồi, tôi cũng đang nắm điểm yếu của anh đó. Anh đừng có dại mà chọc vào tôi.”
“…” Điểm yếu? – Kiều Đông Phong ngẫm nghĩ lại nghiêng đầu cười nói: “Điểm yếu nào? Chuyện tôi thích dùng nguyên tắc ngầm à?”
Kiều Đông Phong quả nhiên không sợ bản thân bị bôi đen, anh ta chính là càng đen càng thích, nói rồi không nhịn được bật cười thật to.
“Chẳng phải lần trước cô nói cô biết rõ tôi không phải là người như vậy sao?”
“Ừ, thì biết.”
Đổng Thanh Thư lườm lườm Kiều tổng một chút, đứng cách xa anh ta: “Nhưng miệng đời mà, một đồn mười, mười đồn trăm. Cho dù anh có không làm sai, lời đồn đã truyền ra rồi thì anh có mấy cái miệng cũng chẳng giải thích được.”
Đổng Thanh Thư vô cùng chắc chắn mà khẳng định như vậy, cô còn nói thêm: “Vậy nên, nhớ đó, không được nói bậy. Anh còn dám nói lung tung chuyện vừa rồi nữa trước mặt người khác, tôi không tha anh đâu.”
“…”
Đối với lời đe dọa này của Đổng Thanh Thư, đương nhiên Kiều Đông Phong chẳng thèm sợ. Một chút uy hiếp đối với anh ta cũng chẳng có, lòng Kiều Đông Phong còn chẳng chút gợn sóng.
Đổng Thanh Thư hù ai vậy chứ, dọa con nít thì được, dọa Kiều Đông Phong thì đúng là sai rồi.
Nếu Kiều Đông Phong mà biết sợ, anh đã chẳng để cho thiên hạ bôi xấu anh, bôi đen tới mức chẳng nhìn ra được cái gì nữa rồi.
Nhưng mà Đổng Thanh Thư như vậy trông rất đáng yêu, Kiều Đông Phong thấy thích, cứ mỉm cười nhìn cô mãi.
Đổng Thanh Thư thấy anh cười như thằng thần kinh, ghét không thèm nhìn mặt nữa, bỏ đi ra ngoài.
“Đúng là đồ thần kinh…”
Đổng Thanh Thư lẩm bẩm, vừa nói cô vừa xoay lưng đi ngược về phía anh, muốn chuồn cho nhanh.
Bộ dạng khủng bố lúc nãy giờ đây cũng tan biến đi mất, chừa lại cho vẻ mặt nhát gan thỏ đế của cô – Eo ôi, cô sợ chết khiếp đi!
Mạnh miệng cố tỏ ra vậy thôi, chứ lòng thì run như cầy sấy rồi đây.
Ai bảo Kiều Đông Phong dùng Lệnh tiên sinh ra uy hiếp cô kia chứ, ngài ấy là ngoại lệ duy nhất trong lòng cô, cô có ra sao cũng không sợ, nhưng ngài ấy có việc gì thì Đổng Thanh Thư không nhịn được.
Cô cật lực ở bên cạnh Lệnh tiên sinh không muốn gây ra phiền toái cho ngài rồi, tên họ Kiều này sao không thể giống như người khác, có biết cũng im lặng xem như không biết đi, bới móc ra làm gì chứ…
Còn nói là không uy hiếp cô, nhìn bộ dạng đó của anh ta, có chỗ nào không giống uy hiếp hay không?
“Mà này!”
“Ối!”
Cứ tưởng Kiều Đông Phong đã mặc kệ Đổng Thanh Thư rồi chứ, chẳng ngờ anh ta lại bám theo. Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, cảm nhận một luồng gió thổi qua tai nhột nhạt làm Đổng Thanh Thư giật bắn hết cả mình.
“Anh làm tôi sợ khiếp.”
Đổng Thanh Thư ôm ngực rồi tránh xa Kiều tổng cả thước, trừng mắt nhìn anh.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
Vừa đi Đổng Thanh Thư vừa dè chừng nhìn ngó rồi né tránh Kiều Đông Phong, nếu không biết còn tưởng anh ta bị bệnh hủi.
Kiều Đông Phong cười bất đắc dĩ:
“Cô không chịu đi ăn tối với tôi, nên tôi phải về chứ sao?”
“Vả lại, lối ra hướng này, tôi còn đi đâu được nữa.”
“…”
Nghe Kiều Đông Phong nói tới đây, Đổng Thanh Thư ngượng đỏ cả mặt. Cô cảm thấy tên họ Kiều này cố tình muốn trêu tức cô.
Đổng Thanh Thư đút tay vào túi áo khoác dày không thèm để tâm tới Kiều Đông Phong nữa, muốn đi vội cho nhanh ra ngoài rồi tránh mặt anh ta.
May mắn mà nhạc đầu phim thu âm xong rồi, sau này không còn nhìn thấy người kia nữa. Còn lời hứa hát bài hát giúp anh ta… Đổng Thanh Thư đang suy nghĩ sau này phải tìm cách nào để từ chối đây.
Kiều Đông Phong trách cô ăn nói hai lời cũng được, Đổng Thanh Thư cũng mặc kệ đấy, cô thà giữ lấy mạng còn hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]