Chương trước
Chương sau
Hôm sau tiếp tục lại quay cái cảnh nhấn nước đó, mới đầu Đổng Thanh Thư vẫn im lặng không nói gì, cứ làm tốt vai diễn của mình thôi, từ đầu đến cuối thần thái của cô vẫn giữ nguyên không thay đổi, hoàn toàn không vì mấy chuyện này làm cho xuống tinh thần.

Đạo diễn Phí rất hoan nghênh tinh thần làm việc này của cô, còn không ngừng động viên Đổng Thanh Thư cố gắng mỗi khi cảnh NG cứ liên tục lặp đi lặp lại.

Nhưng La Ý Hiên thì đúng là dai như đĩa, làm như giận quá mất khôn cũng không cần mặt mũi nữa rồi. Rõ ràng đang được mệnh danh là diễn viên trẻ xuất sắc, lại cứ không ngừng diễn sai một cảnh quay, NG không biết bao nhiêu lần vẫn cứ như thế phạm phải.

Đạo diễn Phí cuối cùng cũng không chịu được nữa, lên tiếng nhắc nhở.

“Ý Hiên, cậu chú ý một chút. Đoạn này phải sử dụng ánh mắt rất nhiều, không thể cứ liên tục thất thần như vậy được.”

Tuy là không nói gì nặng nhẹ, nhưng dù sao cũng là lên tiếng nhắc nhở, quả nhiên sau câu nói đó La Ý Hiên liền diễn qua phân cảnh này.

“Cắt! Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta chuyển cảnh nhé.”

Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng vượt qua được giai đoạn khốn khó, cô thở phào một hơi sau đó đi ra chỗ ghế xếp ngồi nghỉ mệt, lau khô người còn dặm lại lớp makeup.

La Ý Hiên hiển nhiên cũng ngồi cạnh Đổng Thanh Thư, vừa đặt mông ngồi xuống đã không ngừng mỉa mai cô.

“Sao lúc trước tôi không thấy cô giỏi nhẫn nhịn như vậy nhỉ?”

“…” Đổng Thanh Thư im lặng không nói gì, mà nói đúng ra là cô còn không thèm nhìn mặt La Ý Hiên lấy một cái.

Xem lời nói của La Ý Hiên như ruồi muỗi đang vo ve, chẳng thèm để tâm.

Hà Liên ở bên cạnh thì bảo vệ Đổng Thanh Thư, giương đôi mắt giận dữ lườm về hướng của La Ý Hiên.

Mà La Ý Hiên là ai chứ, y dày mặt thôi rồi, càng không sợ bị người khác nhìn ngó săm soi. Dù sao y cũng chính là muốn có được sự chú ý của mọi người, trở thành tâm điểm để mọi người bàn tán.

Bất quá bị Đổng Thanh Thư ngó lơ, lần này La Ý Hiên càng thêm nổi giận hơn.

Lúc trước bọn họ đấu đá với nhau một sống một còn, trước giờ cũng chưa từng thấy Đổng Thanh Thư nhường nhịn y tới vậy. Lần này bị nhấn nước từ hôm qua tới hôm nay vẫn im lặng không lên tiếng, còn chẳng tỏ ra chút giận dữ nào… làm La Ý Hiên cảm thấy bao nhiêu công sức của mình đổ sông đổ biển, thật đúng là điên người mà.

Cũng là do Đổng Thanh Thư mấy lần hiền lành không lên tiếng, nên La Ý Hiên lại được đà làm tới.

Nói thật La Ý Hiên cũng có chút run sợ trước quyền uy của Lệnh gia, tuy nhiên từ lúc nghe nói Đổng Thanh Thư được Lệnh gia bao dưỡng tới giờ cũng chưa từng thấy ngài ấy ghé đến trường quay tham ban khi nào, vậy nên La Ý Hiên cũng ngầm đoán mối quan hệ của bọn họ không hẳn là tốt đẹp.

La Ý Hiên nghĩ có thể là vì lí do đó mà Đổng Thanh Thư đối với La Ý Hiên cũng dè chừng hơn ngày trước, không dám đối đầu với y nữa.

Càng tự viễn vong càng đắc ý, nên La Ý Hiên mới hống hách đến thế đấy.

“Cô đừng có mà ngó lơ tôi.”

La Ý Hiên lại một lần nữa tiếp tục giở trò, cậu ta giật lấy chai nước trên tay Đổng Thanh Thư, vẻ mặt gợi đòn mà nói:

“Cô đúng là con rùa rúc đầu. Uổng công Lệnh gia bỏ tiền bao dưỡng cho cô, thật đúng là kẻ không có tiền đồ.”

“…” Đổng Thanh Thư vẫn im lặng không nói. Nhưng bên cạnh, Hà Liên chịu hết nổi rồi.

“Cậu đừng có được nước mà làm tới!” Hà Liên tức giận chửi thẳng.

Chị Hà thật sự là bất bình đến không thể giữ nổi điềm tĩnh nữa rồi.

Chị nhảy cẫng lên muốn tranh cãi với La Ý Hiên, đôi bên đấu mắt lườm nhau cả buổi trời vì không thể ưa được tính khí đối phương.

Đổng Thanh Thư không nổi giận thì chị nổi giận, có muốn gây gổ cũng để chị gây cho! Chị thật sự nhìn không nổi cái sự chướng mắt này của La Ý Hiên mà.

Trường quay cũng vì tiếng ồn lúc này mà trở nên xôn xao, mọi người đồng loạt đứng dậy làm quần chúng hóng dưa, nhìn thấy một nam một nữ đang cãi cọ ỏm tỏi, còn có một người nữ nữa thì ngồi ở trên ghế xếp nhàn nhã lấy hộp sữa ra uống, tựa như chuyện ồn ào kia chẳng liên quan gì tới mình.

Hừ, giành nước lọc của cô thì cô uống sữa, cô chẳng thèm cãi với cái loại người phiền phức này đâu.

“Được rồi, đừng cãi nữa.”

Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng nắm tay chị Hà, dằn xuống cơn giận của chị.

“Chị cứ mặc kệ đi, quan tâm ruồi muỗi vo ve làm gì.”

“Này… cô!”

La Ý Hiên bị nói kháy, cậu giận đến tím mặt lại không thể làm gì Đổng Thanh Thư, thật đúng là điên chết đi được mà.

“Hừ, cô cứ việc ở đó mà hèn nhát đi, đúng là vô vị.”

La Ý Hiên khuấy cho đục nước rồi mới hài lòng bỏ đi, lúc đi còn không quên quẳng lại chai nước trả cho Đổng Thanh Thư, nhưng tính tình xấu xa, cậu ta trả nước cũng không đưa tận tay, vứt thẳng xuống đất để dằn mặt người khác.

Vừa hay cảnh đó bị một nhân viên trường quay chụp lại, sau đó gửi thẳng vào điện thoại của Mạc Thiên Quyết.



Cảnh quay tiếp theo vẫn là một cảnh quay ban đêm, tuy nhiên đợt này được vào bên trong nhà nên cũng thoải mái hơn một chút. Không bị lạnh bởi sương gió ngoài trời, cũng không bị nhấn nước làm Đổng Thanh Thư cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cô thì qua được kiếp nạn nhấn nước rồi, nhưng mà sắp tới La Ý Hiên thì đừng hòng thoát.

Cảnh quay thứ 67, đoạn Thiệu Tường giằng co nội tâm rồi vung tay tát Hoa Thâm khi y tiến tới khuyên ngăn Thiệu Tường đừng làm những chuyện sai trái.

“1, 2, 3… diễn!”

“Thiệu Tường… cậu làm ơn tỉnh táo lại đi có được không! Cậu nói tôi phải làm sao bênh vực cho cậu đây? Tôi làm sao có thể… có thể trơ mắt lặng im như không có gì xảy ra trong khi… trong khi biết được cậu chính là hung thủ giết người.”

“Vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào? Hay là cậu cảm thấy không thể giữ mồm giữ miệng được, muốn ra ngoài báo cảnh sát bắt tôi?”

Ánh mắt của Thiệu Tường đỏ ngầu lên vì nổi giận, mà nụ cười giương bên môi lúc này tỏ rõ sự bất mãn ở trong lòng:

“Đi đi, đi nói với bọn họ là tôi đã giết chết 18 mạng người kia như thế nào! Cậu có cần bằng chứng hay không, đống ảnh đó tôi vẫn còn giữ đây, nằm trong cái rương nhỏ tôi giấu dưới gầm giường của cậu đó.”

Thiệu Tường vừa nói vừa phóng ánh mắt cay nghiệt và nụ cười như ác quỷ kia hướng về phía Hoa Thâm.

Hoa Thâm bị Thiệu Tường làm cho hoảng hốt, bước chân y càng lúc càng lùi dần về phía sau, bị Thiệu Tường đẩy mạnh xuống nền đất.

“Để tôi cho cậu xem hình ảnh sau khi chết của đám người kia là như thế nào, cậu không thể nào tưởng tượng được đâu… cảnh tượng đẹp mắt đến phát điên lên được!”

Ánh mắt Thiệu Tường càng lúc càng trở nên điên dại, linh hồn tựa như bị quỷ dữ xâm chiếm, không còn nhìn ra đây là cậu thanh niên ngày thường vô cùng hiền lành và tử tế nữa.

Hoa Thâm hoảng sợ bò trên nền đất, vừa bò vừa khóc, cảm giác bất lực dâng lên đỉnh điểm!

“Tránh… tránh xa tôi ra!”

Hoa Thâm giống như bị Thiệu Tường làm cho bấn loạn thần trí, y hoảng hốt gào lên rồi không ngừng lùi mình về phía sau, cố gắng bò lết dưới sàn.

Mà Thiệu Tường lại thản nhiên đi về phía y, nụ cười càng thêm rùng rợn.

“Đám người đó đáng phải chết thế mà. Cậu không thấy toàn là những kẻ đã hãm hiếp nữ sinh nhưng vẫn có thể ngang nhiên tồn tại trên đời đó ư?”

“Bọn họ… bọn họ đã có pháp luật trừng trị rồi, tại sao cậu cứ phải nhúng tay vào làm gì chứ?” Hoa Thâm bật khóc, y hoảng loạn nhìn về phía Thiệu Tường.

Mà lúc này Thiệu Tường càng lúc càng đi về phía của Hoa Thâm, ép sát y vào bức tường ở phía sau.

“Pháp luật trừng trị ư?”

Thanh âm đè nén của Thiệu Tường càng lúc càng trở nên quái dị, sự khàn đặc bật thốt trong cổ họng khiến người nghe phải nổi gai ốc. Thiệu Tường đầy trào phúng cười một tiếng.

“Pháp luật thì làm gì có thể diệt cỏ tận gốc?”

“…”

“Tôi là đang thay trời hành đạo, tôi sai chỗ nào?”

“Tránh- tránh xa tôi ra… Thiệu Tường, Thiệu Tường…”

Hoa Thâm mắt thấy Thiệu Tường càng tiến lại gần mình, y dường như phát điên mà la hét.

Cảnh quay đắt giá này đạo diễn vô cùng tâm đắc, Phí Minh nín thở nhìn cảnh qua đẹp mắt này mà không ngừng cảm thán ở trong lòng.

Trường quay cũng im lặng và hồi hộp dõi mắt nhìn theo.

Thiệu Tường vẫn là một mặt điên dại như trước, hắn nhìn Hoa Thâm đang sợ hãi mà không khỏi bật cười. Sau cùng lại vung tay một cái tát thật mạnh về phía người kia.

“Chát!”

Tiếng tát tai vang dội vang vang cả trường quay, mà sườn mặt của Hoa Thâm cũng bị đánh đến lệch sang một bên, đỏ ửng in hằn 5 ngón tay.

La Ý Hiên sửng sốt tròn mắt, vì quá đau mà khóe mắt ngấn lệ. Cảnh phim ấn tượng này đều thu hết vào trong máy quay, đạo diễn quá mức hài lòng mà vỗ tay bôm bốp, hô lên:

“Cắt! Diễn tốt lắm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.