Chương trước
Chương sau
Hung Thủ Thật Sự phải quay liên tiếp trong ba tháng.

Thời gian này làm việc cùng với đoàn làm phim đủ lâu nên mọi người xem như ai đã quen biết nhau, và đương nhiên cũng dần dần hiểu hết tính tình của mỗi người.

Mấy cái tin đồn trước kia về Đổng Thanh Thư không biết từ bao giờ đã bay đi sạch sẽ, ngay cả ấn tượng không tốt ban đầu giờ đây dần thay bằng sự chào đón nồng nhiệt từ mọi người.

Có lẽ ai nấy đều có thể tự mình nhận ra được, Đổng Thanh Thư rất có thực lực. Là một viên ngọc quý rất đáng để mài dũa trong giới giải trí này.

Vả lại cô ấy tính tình không kiêu căng ngạo mạn, rất hòa đồng cùng mọi người, thời gian rảnh rỗi còn hay trò chuyện bà tám buôn dưa với anh em đoàn làm phim, lĩnh vực nào cô cũng rành rọt, đương nhiên ai mà chẳng thích cô chứ.

Giờ đây Đổng Thanh Thư được xem như là con cưng trong đoàn, được các anh chị nghệ sỹ yêu thích vô cùng, nhà sản xuất ai cũng vừa mắt với cô, ngay cả đạo diễn Phí khó tính vậy mà giờ đây cũng thân thiết với Đổng Thanh Thư.

Mỗi lần đóng máy đều cùng Đổng Thanh Thư ngồi bàn luận về diễn xuất của cô.

Đi theo đạo diễn Phí, Đổng Thanh Thư cảm thấy mình học được rất nhiều điều bổ ích.

Tuy là diễn viên không phải nghề của cô, nhưng cô thích diễn xuất từ thuở bé, lên đại học cũng tham gia không ít những câu lạc bộ về diễn xuất, bây giờ được trau dồi và đóng chính trong một bộ phim lớn như vậy, Đổng Thanh Thư cảm thấy trải nghiệm xuyên thư lần này của mình thật đúng là đáng giá.

Bất quá, dù cho cả đoàn làm phim thích cô thì sao chứ?

Đúng như người ta nói, làm diễn viên như thể làm dâu trăm họ vậy, người khen người chê, có người thích mình thì cũng sẽ có người ghét mình. Và một trong những người ghét Đổng Thanh Thư, đương nhiên trưởng nhóm anti-fan đó có La Ý Hiên mỗi ngày đều thích đâm chọt cô không ngừng.

Đổng Thanh Thư và La Ý Hiên là vai chính vai phụ đóng cặp với nhau từ đầu phim cho đến cuối phim, hai người từ bạn thành thù, biến chuyển tâm lý vô cùng phức tạp. Mà đã là đóng cặp thì ngày ngày đều phải đối diện với nhau thoại kịch.

Mà trong giới giải trí này, còn ai mà không biết, Đổng Thanh Thư với La Ý Hiên đó giờ như chó với mèo, có ưa được nhau đâu?



“Cảnh quay này em bị nhấn nước đó… em thấy có ổn không vậy?”

Chị Hà đứng bên cạnh vừa đưa nước cho Đổng Thanh Thư vừa lo lắng hỏi.

Cảnh quay lát nữa rất quan trọng trong phim, dự trù sẽ phải diễn ra rất lâu. Hoa Thâm cùng Thiệu Tường sẽ vật lộn nhau dưới sông, nam chính Thiệu Tường sẽ bị nam phụ nhấn nước, đạo diễn nói cảnh này nếu diễn không đạt sẽ không thể đẩy mạnh cao trào của phim, yêu cầu diễn viên phải hết sức chú ý.

Hà Liên dự cảm có chuyện chẳng lành, dù sao La Ý Hiên cũng không phải là người dễ dàng đối phó.

Trước giờ cậu ta đối với Đổng Thanh Thư không ưa vào mắt, lần này xem bộ sẽ nhân cơ hội giở trò tiểu nhân.

Nhưng mà trái ngược với sự lo lắng của Hà Liên, Đổng Thanh Thư chỉ thản nhiên uống một ngụm nước, không tỏ ra sợ sệt.

“Em biết mà, không sao đâu chị.”

“Sao mà không sao cho được, cảnh này là Hoa Thâm nhấn em xuống nước, em không sợ La Ý Hiên kia lấy việc công trả thù riêng à?”

Với tính cách của La Ý Hiên, Hà Liên cảm thấy rất có khả năng này.

“Em không sao mà, chị đừng có lo.”

“Đổng Thanh Thư!”

Chị Hà nhìn không được cái dáng vẻ bình thản này của cô, chị ấy lay lay vai Đổng Thanh Thư:

“Em đề phòng chút đi. Vả lại chị nói với em rồi đấy, em có Lệnh gia ở phía sau hậu thuẫn chống lưng cho em, cần gì em phải sợ sệt cậu ta.”

“Em không sợ mà.”

Đổng Thanh Thư nói rồi lại tự mình soi gương chỉnh trang lại tóc tai, thấy chị Hà vẫn có ý muốn nói nữa, cô liền đỡ lời:

“Chị Hà, chị nhìn xem thần sắc của em hôm nay có tốt không?”

“Tốt…” Nói rồi chị lại rầu rĩ: “Nhưng lát nữa bị nhấn nước thì còn tốt gì nữa chứ…”

Hà Liên cứ lèm bèm mãi, Đổng Thanh Thư cũng biết chị lo cho mình nên cũng không phản bác gì. Cô chỉ là nhẹ giọng an ủi chị:

“Không sao đâu, chỉ là một cảnh nhỏ cần phải quay thôi. Với lại nhấn nước cũng không dìm chết em được, có gì đâu mà chị lo.”

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu.”

Đổng Thanh Thư lắc đầu ý nói cô không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

Thật ra trong lòng cô không phải là không lo việc La Ý Hiên dở trò tiểu nhân với mình, nhưng suy cho cùng cũng là bản thân mình đang nghĩ xấu cho người ta, biết đâu người ta không có ý gì, thế thì mình mang tội chết.

Vả lại cũng chỉ là đóng một cảnh phim, trước mặt bao nhiêu người trong đoàn làm phim như vậy, không lẽ La Ý Hiên thực sự dìm chết cô dưới nước sao? Cần gì phải sợ chứ.

Nhưng mà… Đổng Thanh Thư quả thực đã quá hiền lành rồi.

Người không vì mình thì trời tru đất diệt mà.

La Ý Hiên đúng là không thể dìm chết cô dưới nước, nhưng y có thể giả vờ diễn sai rất nhiều lần, dìm cô xuống nước mấy cảnh phim liên tục, dìm đến khi cô đuối nước mệt nghỉ thì thôi.

“Ọc ọc ọc” – tiếng bọt nước vang vang khiến cả trường quay lặng im thin thít đứng nhìn.

Cảnh quay lúc này đã là 12 giờ đêm, tại con sông nhỏ ở thành phố Thịnh Chu.

Hoa Thâm với đôi mắt quyết liệt đang dìm Thiệu Tường – một kẻ tâm thần phân liệt hiện tại đã bị phát hiện xuống nước. Thế nhưng trong giây phút nhấn nước Thiệu Tường, đột nhiên La Ý Hiên lại thoát vai, rồi tỏ ra bối rối buông tay.

Y cúi đầu tỏ vẻ lúng túng:

“Xin lỗi xin lỗi, tôi lại thất thần rồi.”

“NG! Cắt!” Đạo diễn Phí không nhớ đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi ông phải hô cắt cảnh phim thế này.

Phí Minh đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, nhìn Đổng Thanh Thư đang co ro đứng dưới dòng sông, cả người ướt sũng.

“Đổng Thanh Thư, cô lên sưởi ấm đi. Hôm nay tới đây thôi, trời cũng tối quá rồi, gió lại to quá, cảnh này để mai lại tiếp tục quay.”

“...” mọi người trong đoàn im lặng không nói lời nào, sau câu giải tán kia của đạo diễn, ai nấy đều im lặng làm việc của mình, dọn dẹp lại hiện trường rồi chuẩn bị ra về.

Dường như ai cũng nhận ra là La Ý Hiên cố ý muốn gây khó dễ với Đổng Thanh Thư, tuy nhiên Tống tổng – Tống Chí Hào cũng là một đại nhân vật không dễ đụng vào, tuy rằng không quyền thế như Lệnh gia, nhưng ngay cả Đổng Thanh Thư cũng không lên tiếng thị uy với La Ý Hiên, bọn họ làm gì có gan chọc vào chứ.

Hiển nhiên chẳng ai dám lên tiếng, cứ thế một buổi đêm hôm đó cảnh quay dưới sông không thực hiện được, Đổng Thanh Thư bị nhấn nước trên mười lần liên tiếp.

Cô nghệ sỹ nọ ngồi co ro bên lò sưởi sưởi ấm, Hà Liên thấy vậy vội lấy tấm khăn mỏng đến cho cô choàng đỡ, còn liên tục dùng khăn riêng lau mặt cho cô.

“Không sao chứ? Em ổn không?”

“Em không sao, em ổn mà.”

Đổng Thanh Thư nhẹ giọng nói, tuy không tỏ ra tức giận nhưng thâm tâm cũng chẳng yên ổn mà bắt đầu dậy sóng rồi.

Hà Liên cứ nghĩ Đổng Thanh Thư từ sau khi nổ ra vụ scandal tình ái kia đã đổi tính đổi nết nên tính tình hiền lành nhu hòa, sau này sẽ càng dễ bị người khác ăn hiếp nên chị càng thấy lo hơn.

“Em cứ định để cậu ta lên mặt như thế mãi sao? Em nhìn cũng biết là người nọ cố ý muốn chơi em mà.”

“Em biết chứ.”

Đổng Thanh Thư thở dài một hơi, đỡ lấy cái khăn trên tay Hà Liên rồi tự lau cho mình.

“Nhưng mà không sao đâu, em ổn mà.”

Đổng Thanh Thư nói rồi cũng đứng lên, muốn ra về.

“Chị đừng nói chuyện này với trợ lý Mạc nha.”

“Sao vậy?”

“Thì chị đừng nói là được rồi, em tự mình giải quyết.”

“…”

Đổng Thanh Thư không muốn Hà Liên nói chuyện hôm nay cho Mạc Thiên Quyết biết chút nào, bởi lẽ sớm muộn gì Mạc Thiên Quyết biết thì Lệnh tiên sinh cũng biết, mà cô thì không muốn ngài ấy lo lắng mấy chuyện vặt vãnh này.

Tuy rằng hôm nay chịu đủ ấm ức, nhưng cũng không tới mức khiến cô phải buồn rầu. Lúc ra về Mạc Thiên Quyết thấy cô tươi tỉnh còn ngạc nhiên.

“Đổng tiểu thư, hôm nay tâm tình của cô tốt nhỉ?”

“Cũng thường thôi.”

Đổng Thanh Thư hơi cười, nhẹ nhàng che đi sự buồn bực trong lòng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.