Đồng Tuệ Linh bị sặc nước bọt, trừng to mắt nhìn người đàn ông đang không ngừng ngả ngớn kia.
“Là ai ăn sạch tôi không chừa một mẫu xương nào? Bây giờ còn ăn vạ cái gì nữa. Ai mới là kẻ không chịu trách nhiệm với ai?”
“Haha, bảo bối, em hung dữ quá đi mất.”
Phương Dục bị Đồng Tuệ Linh mắng nhưng vẫn cười sang sảng, song anh lại nói: “Tôi vẫn luôn chịu trách nhiệm với em kia mà. Em không thấy tôi lo lắng sợ cái miệng nhỏ của em ăn chưa đủ, nên muốn đút no thêm lần nữa sao?”
Phương Dục là chúa d.â.m, Đồng Tuệ Linh da mặt có dày đến đâu cũng nhiều lần bị câu nói hạ lưu của người đàn ông này dọa cho biến sắc.
“Tôi nói anh đúng là giống ngựa đực mà, không mỏi thắt lưng sao?”
“Không mỏi, đều tại em mê người quá đó.”
Đồng Tuệ Linh bình thường rất ít khi bị mấy lời bông đùa này trêu cho đỏ mặt, thế nhưng cái gương mặt yêu mị kia cứ không ngừng nói ra mấy lời kích thích, Đồng Tuệ Linh cũng vì thế mà bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Nhưng cô vẫn tỏ ra cứng rắn, đến bên giường đuổi người đi.
“Anh cút đi tắm rửa hộ tôi.”
Phương Dục bị lôi dậy thì càng bật cười thật to. Ôi dào cục cưng bảo bối này thật là có khí chất khác người. Nếu là người khác nào dám nặng lời với anh như thế, còn không sợ mất hết vinh quang phú quý đang có hay sao?
“Chậc, đi tắm thì đi tắm, cục cưng thật hung dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467199/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.