Đổng Thanh Thư là một nhà biên kịch nghèo, phải nói là nghèo đến cái mức cơm ngon không dám ăn, áo mới không dám mặc.
Tuy rằng nói mấy bộ phim hay mà toàn thể người dân cả nước xem, kịch bản đều là do cô viết. Thế nhưng với số tiền nhuận bút kia chỉ vừa đủ để trả nợ mà thôi, còn bình thường cuộc sống của cô phải kiêng khem đủ điều, khổ không còn đường nói.
Từ nhỏ cô đã mất cha mất mẹ, lúc bé sống ở trại trẻ mồ côi Tâm Bình ở vùng quê nghèo hẻo lánh, khi trưởng thành bắt đầu sôi sục trong lòng ý chí vươn lên, thế nên cô đã tự mình bắt chuyến xe lên thành phố lớn sinh sống và bắt đầu với ước mơ làm một nhà biên kịch tài ba.
Tiền học phí bốn năm đại học của cô đều là đi vay mượn người ta, Đổng Thanh Thư khi đó vừa đi học vừa đi làm, vất vả đủ đường cũng trầy trật vượt qua.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì cô ôm một mớ nợ lớn luôn, viết kịch bản bao nhiêu cũng trả không hết nợ, may mà cô có lòng tin, rốt cuộc cũng đợi được cái ngày cô thực sự trả được hết số nợ và số lãi to khổng lồ kia.
Hôm đó là ngày vui của cô, vốn dĩ Đổng Thanh Thư cứ tưởng sau khi trả xong nợ nần các thứ rồi thì sẽ được đãi tiệc ăn mừng chứ, sau ngày hôm đó là cô sẽ trở thành một người tự do rồi. Nếu tiết kiệm tốt, sẽ chẳng bao lâu sau từ nhà bên kịch nghèo trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/2983233/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.