Minh Tiêu cũng vòng tay qua ôm lưng Thần Hựu, bối rối hỏi, “Em nói cái gì?”
Trên vai có cảm giác ẩm ướt, áo ngủ bị nước mắt Thần Hựu thấm vào. Minh Tiêu đẩy thân lên mở đèn đầu giường, nhìn qua liền thấy hai mắt Thần Hựu đỏ ửng.
Còn có hình bóng của mình bên trong cặp mắt sâu thẳm kia.
“Em vừa nói gì?” Minh Tiêu lặp lại.
Thần Hựu rũ mắt xuống, hai tay nắm thành quả đấm, giọng trầm thấp như cầu xin thần phật phù hộ: “Anh Tiêu, anh mới vừa nói, nếu như là lời nói dối thiện ý, anh có thể sẽ tức giận nhưng không phải mãi mãi không muốn gặp lại người kia.”
Minh Tiêu nhíu mày, đôi môi mím thành một đường, chăm chú nhìn Thần Hựu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Em nói em là đứa trẻ kia? Em cũng từng sống trong Quốc học viện?”
Thần Hựu nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nói khàn khàn: “Anh Tiêu Tiêu, em chính là thằng bé được anh bảo vệ khi ấy.”
Minh Tiêu cảm thấy bất ngờ đến choáng váng, anh không hề nghĩ tới thời gian qua đi mười năm lại còn có thể nhìn thấy bạn học năm xưa cùng sống trong Quốc học viện.
Càng không nghĩ tới, người ấy lại là Thần Hựu —— người duy nhất khiến cho anh biết rung động con tim là cảm giác gì trong suốt 23 năm sống trên đời.
Làm sao có thể trùng hợp như thế?
Làm sao mà anh lại không hề phát hiện?
Anh vậy mà không hề biết, người mới quen này hóa ra là bạn cũ.
“Em…” Minh Tiêu đưa tay ra, rất nhẹ mà nâng cằm Thần Hựu lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-cung-ra-day/13923/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.