Đêm nay có vẻ như rất tốt, ánh trăng len qua song cửa sổ, để lại những ánh sáng loang lổ. Ân TRục Ly đang khiêu khích tên kia, cúi đầu hôn lên cổ hắn. Thẩm Đình Giao khẽ hừ một tiếng, âm thanh mê muội, vạt áo rộng mở, gần như có thể thấy da thịt mềm mại bên trong. Ân Trục LY thò tay vào áo hắn, sờ lên sờ xuống, lòng bàn tay nhẹ mân mê da thịt làm cho hắn ngưa ngứa.
Thẩm Đình Giao hoang mang, không biết bàn tay kia có phép thuật gì mà chỉ vừa chạm nhẹ đã làm cho hắn hồn xiêu phách lạc, hơi thở trở nên gấp gáp, đưa tay vào áo ngủ của Ân Trục Ly. Ân Trục Ly hơi chần chừ nhưng vẫn không cự tuyệt.
Hắn cố gắng cởi áo, nhìn gương mặt nàng, khuôn mặt đó không mềm mại như những người con gái khác, đường đường nét nét chứa đầy kiên cường, khóe môi hơi nhếch, lúc nào cũng có bộ dạng cười như không cười. Lúc này nàng để mặc cho hắn cởi áo mình, trong mắt cũng không có chút miễn cường nào. Tốt, tốt, đây chính là một bắt đầu rất tốt nha.
Vạt áo mở ra, dưới ánh trăng mờ mờ, mắt hắn chìm trong bóng tối, thì thào “Trục Ly, nàng có thích ta không?”
“Ừ” Ân Đại đương gia miên mang suy nghĩ “Cửu gia, ngài hát đi, không chừng Ân mỗ sẽ càng thêm thích ngài…”
Thẩm Đình GIao cau mày, bị nàng đùa đến vậy nhưng vẫn ngập ngừng “Bây giờ… bây giờ hát hả?”
Ân Trục Ly hôn lên ngực hắn, giọng nói đầy mê hoặc “Hát đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-bi-lua-roi/2152596/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.