Chương trước
Chương sau
Mùng tám tháng bảy, Vương thượng hạ chỉ lệnh cho Phúc Lộc vương gia nhậm chức Tuần giam đại thần, tới Hà Nam để giám sát việc thu hoạch, dân sinh và mọi việc ở đó.

Trước triều thần, Thẩm Đình Xa nói “Đệ dù gì cũng là ruột thịt thuộc hoàng tộc Đại Huỳnh của ta, bây giờ đã thành gia thất, không thể không làm gì. Chuẩn bị đi, hai ngày sau lên đường.”

Thẩm Tiểu vương gia và Tiểu Hà trở về Phúc Lộc vương phủ, Hà Giản ra đón “Cửu gia, ta nghe nói Vương thượng hạ lệnh cho ngài tới Hà Nam tuần tra?”

Thẩm tiểu vương gia gật đầu “Tiểu Hà, kêu mọi người chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”

Tiểu Hà vâng lời, ra ngoài chuẩn bị. Hà Giản mới vội vàng “Cửu gia, lần này đi sẽ nguy hiểm!”

Thẩm Đình Giao đưa tay ngăn lời hắn, nói “Cho dù có nguy hiểm thì ta cũng không thể kháng chỉ. Bên mẫu phi của ta… sao rồi?”

Vẻ mặt Hà Giản đầy lo âu “Cửu gia, nếu như ở TRường An thì hắn sẽ chừa lại mấy phần mặt mũi, không dám công khai rat ay. Nhưng lần này rời khỏi HOàng thánh, núi cao đường xa, nếu như lực lượng của chúng ta cùng ra thì hắn sẽ sinh nghi… bên phía Thái phi… chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực.”

Thẩm Đình Giao và Hà Giản đi vào phòng, ngồi xuống bên bàn uống một ngụm trà “Không việc gì. Chuyện đau đầu như vậy , cứ để cho Vương phi suy nghĩ đi.”

Hà GIản còn định nói tiếp thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Tiểu Hà đã gọi thị nữ tới. Lúc Thẩm tiểu vương gia tắm rửa cũng không nói gì.

Tới chiều Ân Trục Ly mới quay về, Na Lỗ ở Ba Tư kia lại quay lại Đại Huỳnh, nàng đành ở lại tiếp đón một phen. Nàng cũng có hứng thú với văn hóa của các tộc khác nên cũng dành nguyên ngày để chiêu đãi hắn.

Trên đường đi, Hách đại tổng quản vẫn lo lắng “Đại đương gia, thật ra ngài không nên thân thiết với tên Na Lỗ kia quá, bây giờ ngài là vương phi của Đại Huỳnh, Na Lỗ kia lại là người trong hoàng thất Ba Tư. Lúc này mặc dù hai nước không có chiến sự nhưng về sau cũng khó nói. Thuộc hạ lo lắng sẽ có người mượn việc này để bịa chuyện, đến lúc đó nói ngài thông đồng với địch.”

Ân TRục Ly vỗ vai hắn “Ngươi nghĩ ta vì sao phải đối phó với Thẩm Đình Xa?” Nàng cười nhẹ “Nhà vàng hay nhà tù, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi.”

Ở vương phủ, Thẩm Đình GIao đã rửa mặt, chải đầu xong, mặc áo choàng màu trắng, nằm trên sạp mỹ nhân mà đọc sách. Ân Trục Ly thay áo rồi tới tìm hắn “Ăn gì chưa?”

Hắn duỗi lưng, để sách trên bàn trà rồi nói “Bổn vương đang đợi nàng.”

Ân Trục Ly sai thị nữ dọn cơm rồi ôm hắ dậy. Giữa ngày hè nóng bức, hắn lại ăn mặc phong phanh, nàng ôm hắn mà cảm thấy sự tiếp xúc với làn da mềm mại của hắn. Trong lòng nàng dao động, hôn nhẹ lên mặt hắn, hắn cuộn tròn trong lòng nàng như một con mèo con, đưa ngón trỏ vẽ vòng tròn lên áo nàng “Trục Ly, hoàng huynh sai ta tới Hà Nam tuần tra.”

Ân Trục Ly ngẩn người, cánh tay khoác hờ trên vai hắn “Ừ, năm nay mưa thuận gió hòa, hoa màu lúa thóc thu hoạch được cũng khá. Hà Nam cách Trường An cũng không xa, ta sẽ đi với ngài, vừa lúc xem xét tình hình mấy cửa hàng bên đó luôn.”

Thị nữ mang đồ ăn lên, Ân Trục LY ôm hắn đến ghế ngồi, đột nhiên bên ngoài có người báo “Đại đương gia, bên Phỉ Kí đang đánh nhau với người của chúng ta ở bến tàu.”

Ân Trục Ly gắp thức ăn cho Thẩm tiểu vương gia, hờ hững hỏi “Ai thắng?”

Hạ nhân kia chần chờ rồi đáp “Bẩm đại đương gia, tuy người cũng chúng ta nhiều nhưng vẫn bị thương chút ít… mà còn…mà còn … “ Hắn cắn môi một lát rồi nói “Chết mất ba người.”

Ân Trục Ly đập mạnh lên bàn, hắn cúi thấp đầu, một lúc sau lại tức giận nói “Đại đương gia, là Thiếu gia của Phỉ Kí rat ay trước! Thuyền của bọn họ ngăn trước thuyền chúng ta thật lâu cũng không chịu dỡ hàng xuống. Hải sản của chúng ta để lâu trong khoang, lại phơi nắng nên bị hư, người của chúng ta mới tìm hắn để nói chuyện!”

Ân Trục Ly không dùng cơm, đứng giận nói “Chuẩn bị ngựa.”

Thẩm Đình GIao cũng lập tức đứng dậy “Ta cũng đi!”

Ân Trục Ly nhìn hắn một lúc rồi đáp “Được.”

Ban đêm, ở bến tàu, tiếng người vẫn xôn xao. Ân Trục Ly ôm Thẩm Đình Giao xuống ngựa, thấy vết máu loang loáng. Mấy thi thể đã được vải bạt che kín. Nàng che chở cho Thẩm Đình Giao ở phía sau, nghiêng người nhấc góc vải bạt lên nhìn, mặt không chút thay đổi.

Mấy tên làm thuê phía sau xông tới, trình bày sự việc từ đầu đến cuối. Thiếu gia Phỉ Thiếu Đông của Phỉ gia định động thủ với Ân Trục Ly, xung quanh có rất nhiều người. Ân Trục Ly cũng không thèm nói với hắn, một lúc lâu thì có tiếng vó ngựa, quay lại nhìn thì thấy Đường Ẩn đã phi ngựa tới. Thấy Ân Trục Ly vẫn bình an, hắn nhẹ nhàng thở ra “Ngươi nói chuyện với hắn, nếu muốn đánh nhau thì sư phụ sẽ ra tay.”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đó lập tức xôn xao, trên bến tàu đều là những tay bốc vác hàng hóa, nhưng thật chẳng ai có thể so mấy chiêu với hắn. Nếu như thật sự ra tay thì nơi này e rằng sẽ máu chảy thành sông.

Ân Trục Ly cũng không thể để những người này tùy tiện đánh đấm, tất cả đều là thương nhân, đều kiếm tiền mà thôi. Nếu muốn liều mạng thì cứ vào rừng làm cướp, cần gì phải mua bán? Huống chi thành Trường An này cũng là đất dưới chân thiên tử, sao có thể mặc cho đám người Phỉ gia kia muốn làm gì thì làm?

Nàng trầm giọng hỏi chuyện quản sự ở bến tàu, Ứng Đức Chính “Liên hệ với người nhà của người chết, đưa cho mỗi gia đình một ngàn lượng làm phí tổn, đưa cho mỗi người bị thương năm trăm lượng.”

Mọi người lại xôn xao, những người không bị thương cũng bỗng dưng cảm thấy đau đầu đau chân. Nàng nhìn vào khoang tàu, thấy tôm cá bên trong đã chết hơn phân nửa, bèn cười lạnh “Ứng Đức Chính, ngày mai đem bỏ số hải sản này đi.”

Ứng Đức Chính nghe vậy thì hoảng sợ “Đại đương gia… đây… đây đều là bạc mà…”

Ân Trục Ly lãnh đạm đáp “Ân gia là thương nhân, quan trọng nhất là chữ tín. Nếu đã cam kết với các tửu lâu là hải sản tươi sống thì không lẽ nào lại đưa hải sản ôi hư vào phòng bếp.”

Ứng Đức Chính cau mày “Đại đương gia, như vậy thì hôm nay chúng ta tổn thất hết mười vạn lượng bạc.”

Ân Trục Ly nhìn thấy vết thương trên đầu của hắn cũng chưa kịp băng bó, giọng nói cũng dịu đi “Không sao, ngươi sai người làm đi, còn ngươi thì đi băng bó vết thương, bị thương ở đầu cũng rất nguy hiểm, cẩn thận một chút thì hơn.”

Ứng Đức Chính vâng dạ, vội vàng sai người đi, Lúc này Ân Trục Ly mới nhìn Phỉ Định Vũ “Phỉ công tử, nợ bạc thì dễ trả, nợ mạng thì khó trả lắm.” Nàng mỉm cười, gương mặt dí sát vào Phỉ Định Vũ “Phỉ công tử cần gì ra tay nặng như thế, bọn hắn giết cha ngươi hay hãm hiếp mẹ ngươi?”

Phỉ Định Vũ giận dữ, đưa tay tóm lấy cổ áo nàng, tay kia thì đánh vào má nàng. Phỉ Đình Vũ cũng học võ, Ân Trục Ly không tránh kịp. Một tát đó đánh vào má nàng. Sau đó, hắn bị người khác tóm lấy, lúc vô tình bị Ân Trục Ly và Đường Ẩn ra tay đánh lại nên cũng được nếm mùi cái tát kia.

“To gan! Dám ra tay đánh hoàng thân quốc thích!” Quan thành Trường An vội vã chạy tới “Đem người này và đám người sinh sự về nha môn!”

Đây chính là một thời khắc then chốt, Phỉ gia này vô cùng giàu có, tiền tài đếm không hết, lúc này hắn phải chen vào, không thể để người Phỉ gia đổ máu, còn có thể lấy lòng Ân TRục Ly, sao lại không làm?

Thẩm Đình Giao tức điên “Đồ láo toét, dám đánh Vương phi của bổn vương, bổn vương tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn rồi quay lại gật đầu cười với Đường Ẩn, Đường Ẩn nhìn vào má nàng rồi cau mày, lấy thuốc mỡ ra xoa vết bầm cho nàng “Chắc là sẽ sưng lên, mấy ngày này làm sao ra đường đây?”

Ân Trục Ly cảm thấy bàn tay kia mang theo thuốc mát xoa lên má nàng, không hề né tránh “Có người liều mạng, Trục Ly chỉ bị một tát thì có sao?”

Thẩm Đình Giao đứng bên cạnh nàng, thật ra Ân Trục Ly không thích người khác đụng vào người mình, nhưng hai người lại rất thân thiết nên nàng đã tập thành thói quen.

Chẳng lẽ người đó là Đường Ẩn?

Làm sao có thể, hai người bọn họ là sư đồ mà….

Hắn im lặng một lúc, Ân Trục Ly kéo tay hắn “Được rồi, về thôi. Ngày mai vào cung một chuyến.”

Thẩm Đình Giao gật gật đầu, người rúc vào người nàng, ánh mắt nhìn Đường Ẩn đang giục ngựa đi. Đường Ẩn, danh sĩ của Trường An, giỏi cầm kỳ thi họa, võ công cao cường. Trước đó hắn yêu Ân Bích Ngô, sau khi Ân Bích Ngô bị bệnh chết thì vẫn ở lại Ân gia làm thầy giáo cho Ân Trục Ly.

Vốn tưởng rằng Ân Trục Ly coi hắn nhưng cha, nhưng một người như vậy thì kỳ thật rất có khả năng. Tuy trước nay cấm kỵ tình yêu sư đồ, nhưng Ân Trục Ly này vốn là một tên ngông cuồng, sao lại để quan điểm đó vào mắt được?

Thẩm Đình Giao đảo mắt nghĩ thì trong miệng lại thấy ngòn ngọt, thì ra Ân Trục Ly đút một miếng đường vào miệng hắn “Ngồi yên, tối nay ngài chưa ăn gì, chúng ta nhanh chóng hồi phủ thôi.”

Hắn gật gật đầu, úp mặt vào ngực nàng, không nói gì nữa.

Hách đại tổng quản vội vã chạy tới bến tàu, Ứng Đức Chính đang tìm người đào hầm, Hách Kiếm cầm bàn tính gõ vào đàu hắn “Hồ đồ, chuyện như vậy đương nhiên phải đợi tới trời sáng để nhiều người biết, sao có thể im ắng như vậy được!”

Ứng Đức Chính cũng sáng tỏ, thì ra là phải đem chuyện này tô trét bội đen, để mọi người thấy được cảnh chôn đống hải sản này. Ân gia chết mất ba người bốc vác, lại hào phóng bồi thường, cả đống hải sản như vậy cũng đem chôn. Phỉ gia kia lại dám ra tay đánh Ân đại đương gia, chuyện thế này thì ai nghe thấy cũng cảm thấy tức giận bất bình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.